Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 431




Mặc dù nhà họ Từ không phải là võ đạo thế gia, nhưng vì tài lực hùng hậu, có mối quan hệ tốt với các gia tộc có thực lực lớn. Có thể nói, nếu bọn họ thật sự muốn bảo vệ Trần Triệu Dương thì nhà họ Ngụy khó mà đối phó được.

“Chết tiệt! Cái tên Trần Triệu Dương này thật may mắn”, Nguy Giang Hà hung hăng đập xuống ghế xe, quát tháo với vẻ mặt vô cùng khó coi. 

“Không cần vội. Chỉ cần tên Trần Triệu Dương này còn ở thành phố Vân Hải thì nhất định sẽ có cơ hội khác”, Ngụy Đỉnh Phong cười lạnh, tự đắc nói.

Ông ta đã đạt được cấp bậc cao nhất của thiên tiên đại thành, tuy răng cũng chỉ vừa đột phá thôi, nhưng cũng cảm thấy bản thân đáng tự hào.

Còn thực lực của Trần Triệu Dương rất mạnh, nhưng cấp độ chân khí chỉ là thiên tiên tiểu thành. Thực lực như vậy, cho dù có mạnh đi nữa thì cũng có hạn chế.

Trần Triệu Dương không biết người nhà họ Ngụy cũng ở bên ngoài, nếu không, với tính khí của anh, chắc chắn sẽ tìm nhà họ Ngụy doạ dẫm một phen.

Trải qua trận chiến với Phòng Vũ, anh đã biết được sức mạnh của bản thân.

Nếu chỉ dùng chân khí để chiến đấu, vậy thì anh nên giao đấu với người có cấp bậc cao nhất của thiên tiên đại thành. Nhưng nếu cộng thêm sức mạnh thân xác của mình thì chäc chản anh sẽ đánh bại người đó.

Trần Triệu Dương khá hài lòng với thực lực hiện giờ. 

Bây giờ, anh luôn kiểm soát tốt chân khí trong cơ thể mình. Chờ tới lúc thật sự không thể áp chế nữa mà đột phá, lúc đó với thực lực thiên tiên đại thành của mình, căn bản không có địch thủ trong cảnh giới thiên tiên.

Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương bỗng có một ý nghĩ vô cùng kích động chính là đột phá đến thiên tiên đại thành vào lúc này.

Xuôi theo suy nghĩ của mình, chân khí trong cơ thể anh lại bäảt đầu xoay chuyển, hướng về thiên tiên đại thành mà bắt đầu bùng cháy lên.

“Chết tiệt! nén lại cho tao”, Trần Triệu Dương biến sắc, lúc này anh cũng không muốn đột phá lên thiên tiên đại thành, nhất định phải áp chế lại.

“Lái xe tới nơi vắng vẻ đi, mau lên”, Trần Triệu Dương mở to hai mắt, đôi mắt đỏ hoe, anh hét lên với tài xế.

Tài xế là người của nhà họ Từ, nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì bỗng ngớ ra, nhìn sang Từ Hồng Nho ở ghế phụ.

“Làm theo lời cậu Trần đi”, Từ Hồng Nho tuy không biết hiện tại Trần Triệu Dương có chuyện gì, nhưng ông ta biết, Trần Triệu Dương chắc chắn là xảy ra chuyện nên mới quát thẳng vào mặt của tài xế vậy. 

Nay ông chủ đã nói vậy rồi, tài xế không nói nhiều, đạp ga điên cuồng, xe lao nhanh như tên lửa phóng ra, thoát khỏi đoàn xe của nhà họ Từ, hướng về phía ngoại ô.

Trần Triệu Dương liều mình áp chế chân khí trong cơ thể. Vì anh biết, nếu để chân khí bên trong lọt ra ngoài, e là người trên chiếc xe này không một ai có thể trốn thoát.

Kỹ thuật lái của tài xế quả không tồi, chưa tới 5 phút đã tới một cái hồ ở ngoại ô.

Không chờ xe dừng, cả người Trần Triệu Dương như muốn bùng nổ, trực tiếp đập vỡ cửa xe, lướt đi nhanh tới bên bờ hồ, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Hai bố con Từ Tịnh Nhã và Từ Hồng Nho cũng theo xuống xe. Bảo vệ và tài xế trong xe cũng nhanh chóng xuống xe.

Trần Triệu Dương điên cuồng áp chế chân khí sắp đột phá trong cơ thể mình. Sức mạnh của bước đột phá này quá lớn, cho dù thể chất của Trần Triệu Dương có cường tráng thì cũng cảm thấy kinh mạch và cơ thể mình vô cùng đau đớn. 

Xuôi theo chân khí điên cuồng của Trần Triệu Dương, hồ nước trước mặt và cỏ cây hoa lá xung quanh bắt đầu kịch liệt run rẩy.

“Âm..”

Hồ nước trước mặt của Trần Triệu Dương bắt đầu dâng trào điên cuồng dưới tác dụng của chân khí trong anh lộ ra ngoài, giống như cơn bão lớn nổi lên.

Còn tảng cỏ quanh anh cũng bị cuốn theo, sau đó trên người Trần Triệu Dương chỉ còn lại đất bụi bám vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong mắt của Từ Hồng Nho hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Tuy ông ta sớm đã biết võ giả mạnh hơn người bình thường, người nhà họ Từ của bọn họ cũng nuôi dưỡng không ít võ giả có thực lực mạnh.

Nhưng trước giờ cũng không ngờ có thể nhìn thấy tình cảnh khủng khiếp như vậy trên người võ giả này, ông ta biết việc dựa vào con gái mình để lôi kéo Trần Triệu Dương là đúng.

Hai người bảo vệ vốn dĩ rất tự tin về thực lực

của bản thân. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp mà Trần Triệu Dương tạo ra, trong lòng hai người họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sức mạnh như vậy, cơ bản không phải thứ mà bọn họ có thể nắm bắt được.

Khi chân khí trong cơ thể của Trần Triệu Dương lại bị dồn nén lần nữa, hồ nước cuồng loạn xung quanh cũng bắt đầu từ từ yên tĩnh trở lại.

“Phù...

Đợi tới lúc chân khí muốn đột phá trong cơ thể được áp chế, Trần Triệu Dương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tình huống này khá nguy hiểm, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì. Anh cảm thấy cơ thể mình lại mạnh lên vài phần.