“Đây là..."
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tất cả mọi người trong nhà họ Phòng đều run sợ, bọn họ không ngờ đến người thân của mình đang sống sờ sờ ra vậy lại bị chém chết trước mặt mình.
Sau khi giết hai người này, sát khí trên người Trần Triệu Dương giống như thủy triều dần dần rút đi.
Mọi người trong đại sảnh liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Trần Triệu Dương trở nên vô cùng kinh hãi.
Sát khí của người này vô cùng mãnh liệt, nói chuyện không hợp ý thì liền giết người, hơn nữa người này còn trẻ như vậy, đắc tội rồi, e rằng sau này hậu quả khôn lường.
“Được rồi, giờ đến ông rồi, lão già, nháo nhào cả ngày rồi. Yên tâm, tôi chỉ đánh một cái bạt tai thôi”, Trần Triệu Dương hướng mắt nhìn về phía Phòng Võ, trong ánh mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lão.
Vào lúc này, mọi người mới hiểu, một cái bạt tai mà Trần Triệu Dương nói nghĩa là gì.
Khuôn mặt già nua của Phòng Võ chợt đỏ ửng, ông ta không muốn mất mặt, nhưng cũng không muốn chết.
Ông ta có thể nhìn ra rằng Trần Triệu Dương vẫn còn tràn đầy sức lực, còn mình thì đã thế suy sức yếu.
Chân khí trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết rồi, phải biết là vừa rồi ông ta thi triển Liệt Dương Chưởng, cho dù là những kẻ mạnh mẽ ngang hàng với ông ta cũng không thể chống chọi lại được. chưởng này, nên mức tiêu hao của nó đương nhiên là nghiêm trọng.
“Anh Trần xin khoan đã, anh và nhà họ Phòng chúng tôi thật ra không hề có thù sâu oán nặng gì, chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, bây giờ anh Trần cũng đã xả giận rồi, chi bằng dừng tại đây đi, thế nào?”, Phòng Vĩnh Tín tất nhiên nhìn ra cục diện trước mặt, liền đứng dậy mở lời nói.
“Ồ? Bây giờ biết cầu hòa rồi à? Không còn rùm beng như lúc muốn giết tôi nữa hả? Nhưng tôi là một người rất thù dai. Nói một cái bạt tai thì là một cái bạt tai”, Trần Triệu Dương lại trực tiếp châm biếm nói.
Sau khi bị anh chế nhạo vài câu, Phòng Vĩnh Tín lại không hề tức giận, bởi vì ông ta biết, giận dữ không hề có tác dụng gì, thực lực của Trần Triệu Dương vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Cho nên ông ta bắt buộc phải bình tĩnh.
“Anh Trần nói chí phải, lần này là do chúng tôi không biết tốt xấu rồi, hay là hôm nay bỏ qua đi, thế nào?”, Phòng Vĩnh Tín lại mở lời, giọng điệu vô cùng kiêng nể, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Được thôi, có điều, cái bạt tai này của tôi mà không đánh ra được thì cảm thất rất khó chịu, thế này đi, hay là ông bỏ tiền ra mua nó đi, như vậy tôi sẽ không đánh ra nữa”, Trần Triệu Dương cười, đưa tay ra xoa ngón cái và ngón trỏ của mình.
Nghe thấy anh nói vậy, tất cả người nhà họ Phòng đều tức hộc máu mà không dám hó hé nửa lời, thậm chí là nhìn thôi cũng không dám nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ.
“Như vậy đi anh Trần, tôi ra giá 100 triệu tệ mua cái bạt tai này của anh, được không?”, Phòng Vĩnh Tín không hề giận dữ mà nói với vẻ mặt vui vẻ.
“Tôi cảm thấy cái bạt tai này của tôi không rẻ như vậy, cho nên ông có thể tăng thêm một chút đi”,
Trần Triệu Dương chắp tay sau lưng, dáng đi chữ bát, vô cùng thong dong nói.
“200 triệu”, Phòng Vĩnh Tín lại nói.