Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 426




“Wow, đây chính là Liệt Dương Chưởng của trưởng lão Phòng Vũ, tên nhãi nhép đó chết chắc rồi.

“Không những chết chắc, mà còn bị nướng chín nữa là đăng khác”.

“Đây chính là hậu quả của việc chống đối lại nhà họ Phòng của chúng ta”.

“Nếu như người của những thế lực khác vừa rồi cũng có mặt thì tuyệt quá, vừa hay khiến cho bọn họ phải khiếp sợ một pher”.

Những đệ tử của nhà họ Phòng ở xung quanh đều rất phấn khích, ai nấy cứ như thể trưởng lão Phòng Vũ của bọn chúng đã chiến thắng rồi vậy.

“Cậu nhóc, tôi đánh một chưởng này, nếu cậu còn có thể đứng được thì tôi sẽ để cậu rời đi mà không gây khó dễ gì”, Phòng Vũ giơ hai tay lên với bộ dạng xem trời bằng vung nhìn Trần Triệu Dương nói.

“Trưởng lão Phòng Vũ quá uy phong rồi”.

“Không hổ là trưởng lão Phòng Vũ, phong thái thật đĩnh đạc”.

“Đây chính là nhà họ Phòng của chúng ta, lấy đức báo oán”. 

Lời nói của Phòng Vũ khiến cho những đệ tử nhà họ Phòng ở xung quanh càng thêm ngưỡng mộ không thôi, ánh mắt nhìn về phía ông ta tựa như những vì sao nhỏ đang sáng lấp lánh.

“Phì... Ông đừng có hài hước như vậy nữa được không, làm như mình có thể đánh được chưởng thứ hai không bằng, loại võ công này, không rút hết chân khí trong cơ thể ông ra đã coi như ông lợi hại rồi.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương vẫn còn chút nghiêm túc, nhưng cảm nhận được chiêu thức của Phòng Vũ gần như tiêu tán hết chân khí trong cơ thể thì Trần Triệu Dương lập tức thả lỏng.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt của ông ta chợt thay đổi rõ rệt, bởi vì anh nói đúng. Chiêu này là tuyệt kỹ phòng thân của ông ta. Sau khi sử dụng nó, chân khí trong cơ thể ông ta sẽ bị tiêu hao sạch, nếu không phải người nhà họ Phòng đang ở xung quanh thì ông ta cũng không dám thi triển nó.

Nhưng làm sao Trần Triệu Dương biết được. điều này?

“Thăng nhãi con, câm mồm! Mau chết đi!", Phòng Vũ biết rằng mình không thể để Trần Triệu Dương nói tiếp, nếu không, tên nhãi này sẽ phá hủy hình tượng anh minh thần võ của ông ta mất. 

Lập tức, bóng dáng của Phòng Vũ lóe lên, hai lòng bàn tay tách ra, đồng thời tấn công về phía Trần Triệu Dương, với chiêu thức này, ông ta đã phong ấn tất cả không gian mà anh có thể né tránh.

Trần Triệu Dương hiện lên vẻ hưng phấn, anh có một ý tưởng táo bạo, muốn thử thể xác của mình đạt đến mức độ nào.

Ngay lập tức, Trần Triệu Dương trực tiếp dùng hai lòng bàn tay mình đón lấy.

“Tên nhãi nhép này chán sống rồi sao?” “Quả là thiêu thân lao vào lửa”.

“Tôi đã thấy qua người ta cầu để được sống sót, nhưng chưa từng thấy ai cầu để được chết cả”.

Khi những người xung quanh nhìn thấy Trần Triệu Dương muốn cứng chọi cứng cùng với trưởng lão Phòng Vũ thì không tránh khỏi kinh ngạc kêu lên, sau đó tất cả lộ ra vẻ chế giễu, hiển nhiên là không ai cho rằng Trần Triệu Dương vẫn có thể sống sót được dưới một chưởng của trưởng lão Phòng Vũ.

Bùm... 

Sau cú va chạm của hai người, hai bóng người bỗng lui về sau mấy bước.

“Nóng quá đi mất”, hai người tung chưởng vào nhau, Trần Triệu Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, nhanh chóng phủi phủi trên cơ thể mình.

Quần áo trên người đều bị Liệt Dương Chưởng của Phòng Vũ thiêu đốt, nếu không phải anh phủi kịp thời, sợ rằng quần áo của anh đã thành thời trang ăn mày rồi.

Nhưng dù vậy, quần áo trên người anh cũng bị đốt cháy đến mức lộ cả da thịt bên trong.