Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 411




Trần Triệu Dương không muốn vì mình mà khiến một số người vô tội khác bị thương. 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, may mà lúc ở trong khách sạn, anh đã đăng ký thông tin giả.

Nếu không, cảnh sát chắc chắn đã tìm thấy anh rồi.

“Các cô đi theo tôi làm gì?”, Trần Triệu Dương đi được một đoạn, bất lực quay đầu lại nhìn hai người họ.

Hai người đều cắn chặt môi, không nói gì.

“Các cô muốn theo thì cứ việc theo, nhưng có thể giấu khẩu súng đang đeo phía sau đi có được không? Thật sự quá bắt mắt rồi”, anh đột nhiên cảm thấy bất lực khi thấy hai người đều im lặng.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai người nhanh chóng lấy súng bắn tỉa trên vai xuống gấp lại, bỏ vào một cái túi vải.

“Thật tiện lợi”, anh thầm thở dài khi thấy hai người chỉ cần gấp khẩu súng rồi cất vào trong túi, điều này quả là khéo léo.

Trần Triệu Dương đi bộ hơn mười phút cuối cùng cũng tìm thấy một khách sạn, hai người họ cũng nhắm mắt theo đuôi, cứ thế mà theo sau anh. 

“Tôi muốn một... hai phòng lớn”, sau đó Trần Triệu Dương lại lấy ra một thẻ căn cước khác, đưa cho người của khách sạn.

Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy anh đi cùng hai cô gái xinh đẹp như vậy đến thuê phòng thì nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, nhưng khách sạn họ cũng không thể quản được mấy chuyện này.

Rất nhanh sau đó, Trần Triệu Dương và hai nữ xạ thủ đã làm xong thủ nhận phòng. Cả ba đều đi thẳng lên lầu.

“Hai cô nói đi, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã thuê phòng rồi, hai cô quay về phòng nghỉ đi, đừng đến quấy rầy tôi”, vào đến phòng, nhìn thấy hai người họ vẫn cứ đi theo mình, Trần Triệu Dương có chút không kiên nhẫn nói.

“Bịch..”

Điều mà Trần Triệu Dường không ngờ tới là hai người họ trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

“Này, hai cô muốn làm gì? Tôi không hề bắt nạt hai người”, nhìn bộ dạng hai người họ, Trần Triệu Dương nhanh chóng né người sang một bên nói.

“Anh thực sự rất mạnh, chúng tôi muốn đi theo anh”, cô chị lên tiếng trước, dường như cô em biết mình không giỏi ăn nói nên cứ im lặng. 

“Hở?”

Trần Triệu Dương ngây người ra một hồi, anh không ngờ kết quả lại như thế này.

“Chị em cô chắc nhìn thấy tôi thực lực mạnh, muốn tôi giúp hai cô đối phó với tổ chức phía sau sao?”, anh chế nhạo và trực tiếp nói ra mục đích của bọn họ.

Lăn lộn trên đấu trường quốc tế nhiều năm như: vậy, anh đương nhiên không phải là kẻ ngốc.

Có thể bồi dưỡng được kỹ thuật bắn tỉa mạnh mẽ như vậy, hơn nữa hai người họ còn là tay bắn tỉa song sinh, e rằng tổ chức của bọn họ cũng không hề kém cỏi.

Hai cô gái này muốn thoát khỏi tổ chức, nhưng lại muốn tìm mình để làm lá chắn.

Xem mình là kẻ ngốc chäc!

Quả nhiên khi nghe thấy những lời của anh nói, hai người liền biến sắc rồi cúi đầu xuống. 

“Nếu như anh thật sự có thể thu nhận chúng tôi, sau này hai chị em tôi có thể trung thành với anh, sẽ không bao giờ phản bội... Vì sao anh không đồng ý, có phải anh cho rằng hai chúng tôi rất kém cỏi?”, lúc này, cô em không màng đến lời dặn của chị mình mà lên tiếng.

“Sao vậy, lẽ nào không phải sao? Ba lần đều không giết được tôi, lần thứ ba thì lại bị tôi bắt được”, Trần Triệu Dương nhìn cô em với vẻ mặt giễu cợt hỏi.

“Tôi...”

Khi nghe anh nói vậy, cô em cứng họng không nói nên lời nhưng vẻ mặt cô ta có vẻ không phục.

“Nói cho tôi biết, lần đầu tiên hai cô ám sát tôi là người nhà họ Diệp thuê sao?”, Trần Triệu Dương luôn có một thắc mắc, hai người này là thành viên của tổ chức sát thủ, nhưng mà khi bản thân vừa mới tách khỏi Diệp Sùng Minh, chưa đầy nửa tiếng, hai cô gái này đã đến ám sát mình rồi.

“Phải, nhưng cũng không hẳn là vậy, nhà họ Diệp có ân với chúng tôi, lúc đó chúng tôi cũng đang ở nhà họ Diệp, nên không thể không ra tay giúp đỡ”, đã đến bước này, không có gì phải giấu diếm cả. 

Trần Triệu Dương gật đầu, chẳng trác người họ ra tay nhanh như vậy là vì lý do.