Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 394




Trần Triệu Dương thấy ánh mắt của người này có vẻ trốn tránh, mập mờ, anh lại cảm thấy người này vẫn chưa nói ra sự thật hoàn toàn.

“Đúng là phiền phức quá, bắt các người cũng chỉ vì muốn biết nhà họ Dương ở đâu thôi”, Trần Triệu Dương không muốn trì hoãn thời gian, dù sao thì Nam Cung Yến vẫn đang đợi anh về giải thích.

“Chàng trai, chúng tôi không sợ nói cho cậu, nhưng cậu chủ nhà chúng tôi không phải người cậu có thể động vào được, tốt nhất cậu nên thức thời một chút đi, nếu không thì e rằng cậu sẽ không rời khỏi thành phố Vân Hải được đâu”, người này cười lạnh một tiếng, sau đó uy hiếp thách thức nói.

“Tôi ra khỏi được thành phố Vân Hải hay không cũng không phải do ông quyết định, nhưng mà các người có thể sống sót rời khỏi đây hay không, là do tôi quyết định”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhào về phía người kia.

“Đáng chết!”, sức mạnh trong người dâng trào, toàn thân người này bộc phát ra khí tức kinh người, năm đấm đánh mạnh vào đầu Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương không trốn tránh chút nào, đụng mạnh vào năm đấm của đối phương. 

Lần này, Trần Triệu Dương không hề nương tay, nắm đấm vừa va chạm, cánh tay của người kia lập tức bị phế bỏ, nắm đấm của Trần Triệu Dương không dừng lại, lại tiếp tục đánh mạnh vào ngực của người này.

Bịch...

Người này giống như một con búp bê rách nát bị Trần Triệu Dương đấm bay ra ngoài, đập vào bức tường của biệt thự mới dừng lại.

Sau đó, Trần Triệu Dương ra tay liên tục, người đang đứng vững vàng đều bị Trần Triệu Dương biến thành tàn tật.

Trần Triệu Dương từng bước đi về phía người đàn ông, trong cú đấm cuối cùng anh cũng đã thu lại một phần sức lực, nếu không thì ông ta đã chết từ lâu rồi.

“Bây giờ có thể nói chưa?”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương bình tĩnh nhìn vào người nằm ở chân tường, lạnh lùng nói.

“Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn tham dự vào chuyện này?”, miệng người này phun ra máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt. 

“Dương Lệ là người của tôi, ông hại gia đình của cô ấy đến mức này, bây giờ lại muốn cô ấy gả cho cậu chủ nhà các người, ông nghĩ tôi có tư cách tham gia vào chuyện này không?”

Trần Triệu Dương lập tức kéo Dương Lệ lại, thờ ơ nói.

“Dù là vậy, cậu cũng không nên trêu chọc chúng tôi! Tôi khuyên cậu một câu nữa, mau thoát ra khỏi chuyện này, nếu không thì sẽ khiến cậu và gia đình cậu rối lớn", mặc dù người này nói như vậy, nhưng lời nói cũng tràn đầy tia uy hiếp.

“Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã vậy thì ông hưởng thụ một chút đi”, Trần Triệu Dương biết, nếu không nặng tay sẽ không được.

Trần Triệu Dương một tay xốc ông ta lên, đi về phía biệt thự.

Bước vào trong sân, Trần Triệu Dương nhặt vài viên đá lên, đập nát camera, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông.

“Mong là miệng của ông có thể cứng một chút, nếu không thì sẽ rất nhàm chán”, Trần Triệu Dương nói xong, lấy ra một gói kim châm màu bạc từ trong ngực, rút ra một cây châm cực kỳ mỏng, híp mắt cười nói.

Người kia vốn nghĩ Trần Triệu Dương sẽ tra tấn ông ta như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy cây kim mỏng như lông bò này, ông ta phá lên cười.

Thứ đồ này mà có thể bức cung, khác nào trò đùa cơ chứ?