Trần Triệu Dương nhìn Hứa Thiệu Phong, anh đi tới phía trước và nói: “Chuyện này lát nữa hãy nói”.
Trần Triệu Dương nói vậy làm Hứa Thiệu Phong có chút kinh ngạc, chỉ cần nhận lại những thứ này, vụ cá cược không phải kết thúc rồi sao?
Đột nhiên, Hứa Thiệu Phong nghĩ đến những gì Trần Triệu Dương đã nói khi chấp nhận cá cược, sắc mặt hắn lập tức xấu đi.
“Được rồi, vụ cá cược đã kết thúc, mời mọi người giải tán khỏi đây”, Phương Thư Minh biết bọn họ vẫn còn có một vụ đánh bạc nữa chưa hoàn thành, rất phối hợp mà giải tán đám đông.
Nghe thấy lời của Phương Thư Minh, mặc dù không cam lòng từ bỏ nhưng cũng không ai phản đối cả, mọi người chậm rãi rời đi.
Mặc dù người đã đi hết rồi, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bọn họ phải công khai những gì xảy ra ngày hôm nay, với tư cách là giám khảo cũng cảm thấy rất tự hào.
Đợi mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong, Phương Thư Minh và hai người Đoạn Dương cùng Trương Chấn Vũ.
“Lần cá cược này, tôi tuyên bố rằng người chiến thắng là anh Trần Triệu Dương”, Phương Thư Minh tuyên bố.
Mặc dù mọi người biết ai là người thắng cuộc, nhưng với tư cách là giám khảo, Phương Thư Minh đương nhiên vẫn phải thông báo, như vậy mới có vẻ công bằng.
“Anh Hứa Thiệu Phong, không biết anh có đồng ý với nhận định này không?”, Phương Thư Minh mặc dù đang hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
“Ông Phương, tôi đồng ý”, Hứa Thiệu Phong nói xong thì suýt nữa trượt ngã xuống đất.
Sau bao nhiêu năm phấn đấu, ván cờ cuối cùng của hắn lại kém cỏi và thua cay đắng như vậy.
“Những tài sản này tôi không cần nữa, anh quay về đi”, Trần Triệu Dương nhìn vẻ mặt như tro tàn của Hứa Thiệu Phong, mở miệng nói.
Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, ba người Phương Thư Minh sửng sốt, còn Giang Tử Phong thì há to miệng ngạc nhiên.
Hứa Thiệu Phong cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhìn chäm chằm vào Trần Triệu Dương, muốn biết lời vừa rồi có phải sự thật hay không.
“Đại ca, anh phải suy nghĩ kĩ nhé, chỗ tài sản này ít nhất phải 12 tỷ đấy”, Giang Tử Phong nói nhỏ với Trần Triệu Dương.
Mặc dù cậu ta là con nhà thế gia, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Nhưng Trần Triệu Dương lại cứ thế mà từ bỏ, hoàn toàn không để ý đến, đây chẳng lẽ lại là một siêu đại gia ngầm?
“Đây...”, Hứa Thiệu Phong lần này đã nghe rõ ràng, lập tức kích động.
Có điều, lăn lộn bao nhiêu năm rồi, hắn ta đương nhiên biết trên đời không có bữa trưa nào miễn phí cả.
Có thể từ bỏ nhiều tài sản như vậy thì ắt sẽ có ý đồ khác lớn hơn.
“Cậu muốn làm gì?”, Hứa Thiệu Phong hồi phục dáng vẻ bình tĩnh, hỏi Trần Triệu Dương.
“Điều tôi muốn rất đơn giản, tương lai anh phải làm việc cho tôi, chỉ cần anh làm tốt những gì tôi giao, sau này tài sản của tôi sẽ để anh quản lý”, Trần Triệu Dương nhìn Hứa Thiệu Phong nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Hứa Thiệu Phong nghe xong thì ngẩn người.
Đây căn bản không phải là điều kiện gì cả.
Đây chính là tha cho hắn một đường sống, vả lại còn cho hắn ta cơ hội để bắt đầu lại.
“Tôi đồng ý với cậu”.
“Đừng đồng ý sớm như vậy, điều tôi ghét nhất chính là sự phản bội, nếu anh phản bội tôi, e răng không chỉ đơn giản là phá sản đâu”, Trần Triệu Dương nhìn Hứa Thiệu Phong thật sâu, giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi sẽ không phản bội cậu”, Hứa Thiệu Phong đương nhiên biết năng lực của Trần Triệu Dương, lập tức nói.
“Được, anh đi đi, sau khi quay về sẽ có người giao cho anh những tài sản mà tôi cần quản lý, chỉ cần anh làm tốt là được”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó trả lại xấp hợp đồng chuyển nhượng cho Hứa Thiệu Phong.