Còn Giang Tử Phong thì đắc ý hết mức, hất mặt lên nhìn những người xung quanh.
Tiết Nhân và Hứa Thiệu Phong thì ngược lại, sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi. Nhất là Hứa Thiệu Phong, đôi mắt hắn đỏ như mắt thỏ.
Mà Tiết Nhân thì đang tiếc nẫu ruột ra rồi.
Ba viên Phỉ Thúy cao cấp cộng với một báu vật thiên nhiên, khác nào đâm một nhát vào tim ông ta rồi xát muối lên đó, thật sự là đau lòng chết mất.
"Trần Triệu Dương, không biết cậu có thể để tôi điêu khắc tảng đá này giúp cậu được không?", Đoạn Dương là người đầu tiên hoàn hồn lại, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Trần Triệu Dương và hỏi.
"Lão Đoàn, ông đừng mặt dày thế chứ, ông chuyên điêu khắc mấy thứ lớn, món đồ nhỏ thế này phải để tôi làm mới chuẩn", Trương Chấn Vũ cảm thấy bất mãn, trợn mắt lườm Đoạn Dương.
"Tôi chuyên điêu khäc mấy thứ lớn thì đã sao? Có phải tôi không có tác phẩm cỡ nhỏ nào đâu?", Đoạn Dương không hề lùi bước, ông ta phản bác lại ngay.
"Tác phẩm tinh xảo như thế này mà để ông điêu khắc thì chắc chăn sẽ nát mất, vậy nên tôi mới là người phù hợp nhất", Trương Chấn Vũ không chịu nhún nhường, râu tóc ông ta dựng ngược lên, trợn mắt nhìn Đoạn Dương.
Phương Thư Minh bất đắc dĩ đứng lên, nhìn hai ông bạn già của mình. Bọn họ đã đấu đá cả đời rồi, ai cũng muốn dùng tác phẩm của mình để đánh bại đối phương.
Hai người ấy là đại diện tiêu biểu cho hai phong cách điêu khắc ngọc khác nhau, Đoạn Dương là kiểu phóng khoáng trường tồn, chú trọng việc dùng mức hao tổn thấp nhất để thể hiện ra một tác phẩm.
Trương Chấn Vũ thì đại diện cho trường phái tỉnh xảo của ngành điêu khắc ngọc, chú trọng kỹ thuật chạm khắc tinh tế nhất, cho dù là miếng Phỉ Thúy nhỏ đến mấy thì ông ta cũng có thể điêu khắc thành một tác phẩm.
Không ai phục ai, cả hai đều cho rằng quan niệm điêu khắc của mình mới là chính xác.
Bây giờ hai người họ cùng nhìn thấy cây thông Phỉ Thúy này, tất nhiên là không muốn để vuột mất nó.
Phải biết rằng thứ mà một nghệ nhân điêu khắc ngọc muốn có nhất chính là vật liệu tốt. Bọn họ đã điêu khắc cả nửa đời người, gặp vô số Phỉ Thúy đá quý, vật liệu bình thường không đáng để bọn họ chú ý tới.
Phỉ Thúy Mắt Tím và Đế Vương Lục vừa rồi cũng làm bọn họ thèm thuồng, chỉ có điều vẫn chưa đến mức nhất thiết phải có được, nhưng vật liệu trước mắt lại là thứ mà bọn họ cực kỳ khao khát.
Đã gặp được nó thì tất nhiên là không thể bỏ lỡ được.
"Tôi nói này, hai người đừng cãi nhau nữa có được không? Tảng đá ấy đã được mài ra hết đâu, đợi ra hết rồi thì các ông cãi nhau cũng chưa muộn", Phương Thư Minh đành phải đứng ra giảng hòa, lên tiếng ngăn cản bọn họ.
"Huống chỉ chủ nhân của Phỉ Thúy còn chưa đồng ý nữa, hai ông cứ tự nhiên như ruồi ấy nhỉ", Phương Thư Minh thuyết phục hai người kia rồi quay sang nhìn Trần Triệu Dương, lúc này anh đang rất dửng dưng.
Nghe thấy câu nói của Phương Thư Minh, hai người kia mới đột nhiên nhớ ra rằng bọn họ cứ nghĩ một cách đương nhiên rằng vật liệu này sẽ được điêu khắc bởi bậc thầy trong ngành điêu khắc ngọc như bọn họ, căn bản không hề nghĩ tới chuyện người ta có để bọn họ điêu khắc hay không.
Dù sao với tên tuổi của hai người họ, muốn điêu khắc ngọc giúp người khác thì chäc chản sẽ không có ai từ chối.
Khuôn mặt của hai người đỏ bừng lên, lập tức nhìn về phía Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương đang nghỉ ngơi cho lại sức, anh cảm thấy bất đắc dĩ. Với hai bậc thầy điêu khắc ngọc như thế này, người bình thường tìm đến bọn họ, có khi bọn họ cũng chẳng để ý tới ấy chứ, nhưng bây giờ cả hai đều muốn điêu khắc tác phẩm này cho anh, đúng là khó xử thật.
"Ông Đoạn, ông Trương, hay là chờ tôi mài xong tảng đá này rồi hai ông hãy quyết định xem có điêu khắc hay không?", Trần Triệu Dương nghĩ ra một cách, bèn mở miệng nói.
"Chắc hẳn dưới cành này vẫn còn nữa, nhỡ cậu mài hỏng thì phải làm sao?", Đoạn Dương thẳng tính, ông ta nói ngay.
"Đúng thế, nhỡ mài hỏng thì chính là tội đồ đấy", lần này Trương Chấn Vũ cũng đứng về phía Đoạn Dương, tán đồng nói.
Sau khi nói xong, những người khác đều nhìn bọn họ với vẻ mặt quái lạ. Hình như tảng đá kia là của Trần Triệu Dương mà, trông hai nghệ nhân này còn sốt sắng hơn cả anh nữa.
Phương Thư Minh là người ngoài cuộc, vậy nên cái nhìn của ông ta rất thấu triệt.
"Hai ông nghe tôi khuyên một câu đi", Phương Thư Minh bất đắc dĩ đứng ra, nói với hai người họ: "Vừa rồi khi cậu Trần Triệu Dương đây mài ngọn cây, cậu ấy có để sảy nhỡ gì không? E là đến cả hai ông cũng phải tốn rất nhiều công sức mới mài ra được tảng đá này ấy chứ".
"Hai ông này, chúng ta đều là người sắp xuống lỗ rồi, tinh thần không theo kịp nữa đâu, mài được ra tác phẩm này thì e là hai ông cũng tiêu đời luôn ấy chứ".
Phương Thư Minh thở dài một hơi, tận tình khuyên nhủ bọn họ.