Mà hắn vẫn tiếp tục mài tảng đá này, nhưng, điều khiến hắn thất vọng chính là càng mài vào trong vẫn chỉ là vết nứt, hơn nữa nhìn màu sắc của mảnh vụn kia cũng sắp đạt đến chủng Thủy Tinh rồi.
Mọi người xung quanh nhìn Hứa Thiệu Phong với ánh mắt thương hại, tên này thật đúng là quá đáng thương.
Mài hai tảng đá, miếng nào cũng là đá oan gia thế này.
"Tôi không tin, nhất định sẽ có viên ngọc thạch không bị vết nứt phá hủy!", lúc này Hứa Thiệu Phong như kẻ điên phát cuồng, khởi động máy cắt đá tiếp tục cắt.
Cuối cùng, khi độ tinh khiết của mảnh vỡ bắt đầu chuyển Thủy Tinh chủng băng thì ảnh hưởng của vết nứt cũng kết thúc.
Tuy rằng vẫn còn một vài vết nứt, nhưng có thể nhìn thấy một miếng Phỉ Thúy hoàn chỉnh, không còn là những mảnh vụn nữa.
"Ha ha... biết ngay mà, nhất định vẫn còn!", Hứa Thiệu Phong cười phá lên, quả nhiên, trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đến lúc hẳn có thể nở mày nở mặt rồi.
Trần Triệu Dương thở dài một hơi, vốn dĩ còn đang hi vọng lại có thể lừa được Hứa Thiệu Phong thêm một lần nữa chứ, thật không ngờ, gã này lại không chịu thua, mài ra được một miếng Đế Vương Lục chủng băng này.
Miếng Đế Vương Lục chủng băng và Tổ Mẫu Lục chủng băng chính là thuộc về đá oan gia, không ngờ thật sự có thể gặp được.
"Đại ca, miếng Đế Vương Lục này giá bao nhiêu?", Giang Tử Phong nuốt một miếng nước bọt, hỏi.
"Còn phải xem độ lớn phần sau nó nữa, nhưng tảng đá này có vết nứt, giá trị của nó sẽ bị giảm đi. Có điều cho dù là bị giảm giá thì đó cũng là một miếng Đế Vương Lục, giá trị chắc chắn sẽ vô cùng cao. Trần Triệu Dương nói với vẻ chắc nịch.
Tuy rằng anh đã biết phần sau của tảng đá này trông như thế nào rồi nhưng cũng không thể nói ra được.
"Hứa mập, mau mài tiếp đi, để mọi người thấy được miếng Đế Vương Lục này trông như thế nào", Giang Tử Phong không tin tên Hứa Thiệu Phong này có thể vượt qua đại ca của mình, lại khiêu khích Hứa Thiệu Phong thêm lần nữa.
"Oắt con, cứ khiêu khích tiếp đi, lát nữa tôi xem các người còn có thể vênh váo như thế nào được nữa”, tâm trạng lúc này của Hứa Thiệu Phong vô cùng tốt, cũng chẳng thèm so đo với Giang Tử Phong.
Rất nhanh, hắn lại mang tảng đá kia ra mài tiếp. "Đẹp thật đấy, không hổ là Đế Vương Lục!"
"Hôm nay thật đúng là được mở mang tầm mắt, chẳng những được nhìn thấy Tổ Mẫu Lục, còn được nhìn thấy Phỉ Thúy Mắt Tím và Đế Vương Lục quý hiếm nữa".
"Đáng tiếc quá, trên bề mặt miếng Đế Vương Lục có mấy đường nứt, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến giá trị của nó".
"Dù là như vậy, thì nó cũng chính là Đế Vương Lục đó".
Đây là một viên Phỉ Thúy to chừng bằng nắm tay trẻ sơ sinh, nhưng vẻ xanh biếc kia của nó lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết.
"Đắc ý cái gì chứ? Lẽ nào anh quên mất mấy tảng đá này đều là của chúng tôi sao", Giang Tử Phong tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
Hứa Thiệu Phong nghe mấy lời của Giang Tử Phong thì tức đến mức răng nghiến chặt lại.
Sao mình lại đồng ý đánh cuộc với bọn chúng chứ?
Đánh cuộc thế này hắn sắp thua thảm rồi.
Đám người vây quanh mới nhớ đến vụ đánh cuộc khi nãy, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn Hứa Thiệu Phong giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Thậm chí đến Hứa Thiệu Phong cũng cảm thấy bản thân mình như một tên ngốc.
"Đến lượt các người đấy, tôi đang muốn xem xem các người có thể cắt ra được viên đá như thế nào đây", Hứa Thiệu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Được, không thành vấn đề!", Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó mang tảng đá thứ hai ra.
Tảng đá này cũng chẳng phải là thứ gì khiến người khác kinh ngạc, thế nên, Trần Triệu Dương cũng chẳng muốn đích thân đi cảt.
Anh vẽ ra mấy đường rồi đưa cho Giang Tử Phong cắt
Dù gì thì Giang Tử Phong cũng lăn lộn trong giới cược đá lâu như vậy, huống hồ cũng đã có đường vẽ phác họa rồi, thế nên đối với cậu ấy mà nói, việc này chẳng đáng là gì.
Sau khi tảng đá này được mài đẽo ra, mọi người xung quanh có phần thất vọng.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng sẽ ra được viên đá càng đẹp hơn chứ, kết quả chỉ là một miếng Phỉ Thúy tương tự như miếng đầu tiên của Hứa Thiệu Phong.
Nhưng, ngay sau đó bọn họ chợt phản ứng lại, nếu như ngày thường, có được tảng đá thế này cũng đủ để đốt pháo ăn mừng rồi.
Nhưng vì hôm nay bọn họ liên tiếp được nhìn thấy nhiều miếng Phỉ Thúy cực phẩm như vậy, đã có phần mẫn cảm với cái đẹp, một viên Phỉ Thúy Dương Lục hệ băng không thể nào khiến bọn họ kinh ngạc.
"Ha ha... tiếp theo nhìn tao đây này", Hứa Thiệu Phong nhìn thấy thứ mà Trần Triệu Dương cắt ra không còn là Phỉ Thúy cực phẩm nữa, thì lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn cũng có phần sợ hãi, liên tiếp mài ra ba miếng Phỉ Thúy cực phẩm, thật sự là khiến người ta hết hi vọng.
Trần Triệu Dương đã nhìn thấy hết mặt sau khối đá này của Hứa Thiệu Phong, cũng có thể coi là một viên Phỉ Thúy khá tốt, tuy rằng độ trong của đá và chủng loại đều không được tính là cực phẩm, nhưng miếng này khá to, trọng lượng chừng khoảng gần
30 kg, có thể đào được không ít Phỉ Thúy, tổng giá trị chắc chắn không hề nhỏ.