Tảng đá thô sơ trước mặt rất có khả năng là phỉ thúy Mắt Tím nên Giang Tử Phong xử lý rất cẩn thận, tuy rằng yêu cầu kỹ thuật mài đá không cao, nhưng tảng đá này vốn nhỏ, sơ xuất mài mất một chút sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Theo quan điểm của Giang Tử Phong, viên Mắt Tím này đã là của đại ca, đương nhiên không thể để nó có bất cứ tổn hại nào.
Một lát sau, hai vòng tròn nhỏ hơn cả quả trứng gà trên viên Mắt Tím này, cuối cùng cũng được mài ra.
Bởi vì sợ nó sẽ bị tổn hại nên Giang Tử Phong để lại một lớp đá mỏng bao phủ bên ngoài nó.
Nhưng dù vậy, dưới ánh nắng, viên Mắt Tím này cũng toát lên vẻ mê hoặc, vô cùng thu hút người khác.
“Phù...”
Thấy vậy, ai nấy cũng đều thở phào một hơi, giá trị của một thứ nhỏ như vậy có thể nói là rất khó ước lượng được, một viên phỉ thúy như vậy cũng có thể lên tới hơn 50 triệu.
Nếu nó được chế tác thành đồ trang sức thì chắc chẳn sẽ trở thành châu báu lưu truyền, vì vậy càng khó định giá.
“Đại ca, cái này là của anh”, Giang Tử Phong nhanh chóng đi về phía Trần Triệu Dương rồi giao viên Mắt Tím cho anh chẳng khác gì như đang dâng bảo vật vậy.
“Cậu giữ lấy đi, cậu làm rất tốt, càng ngày càng giống kẻ xấu rồi”, Trần Triệu Dương rất hài lòng với biểu hiện của Giang Tử Phong.
Anh chàng này, thật tiếc khi không trở thành một diễn viên.
“Cảm ơn đại ca, em sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ”, nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong lập tức vui mừng khôn xiết, đồng thời nhận lấy viên phỉ thúy đó.
Lúc này, hai mắt của Hứa Thiếu Phong đỏ ngầu, hắn biết mình vẫn còn có cơ hội trở mình, chỉ cần hai tảng đá phía sau có thể xuất hiện ngọc thì vẫn có khả năng chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Hứa Thiếu Phong lập tức tìm một tảng đá khác từ những tảng đá của mình.
“Tôi đã cắt một tảng rồi. Không phải các người cũng nên cắt một tảng sao, chúng ta mỗi người một tảng coi như công bằng”, Hứa Thiếu Phong biết cảm xúc của mình có chút dao động, điều này không tốt cho cuộc cá cược.
Vì vậy, hắn cần một chút thời gian để hòa hoãn. “Không thành vấn đề”, Trần Triệu Dương gật đầu, lập tức tìm một viên trong đó đặt trên máy cắt đá.
“Đại ca, có cần thợ cắt đá không?”, Giang Tử Phong bước tới hỏi.
“Không cần, tôi đích thân cät”, Trần Triệu Dương lắc đầu, rồi lập tức cố định viên đá ngay ngắn lại để chuẩn bị cắt.
“Mẹ ơi!, anh ta không cần đánh dấu sao?”
“Thực sự là ngông cuồng đến mất trí rồi”.
“Theo tôi thấy thì không phải mất trí mà là hoàn toàn không có não”.
Những người xung quanh vô cùng sửng sốt khi thấy chàng trai trẻ này vừa lên đã lập tức cắt đá, ánh mắt bọn họ nhìn anh như thể đang nhìn một tên ngốc.
Thấy mọi người bàn tán như vậy, vẻ mặt Giang Tử Phong đầy sự khinh thường, đại ca mình cắt đá còn cần phải đánh dấu sao?
Tuy nhiên, cậu ấy không hề phản bác lại những người này, mà nhìn bọn họ với vẻ mặt kiêu ngạo, đợi đến khi tảng đá của đại ca được cắt ra, xem từng người trong bọn họ còn có thể nói được gì.
Với sự vận hành của máy cắt đá, miếng đá đầu tiên đã được cắt ra, một chút màu xanh lục tinh tế đập vào mắt của mọi người.
“Có ngọc rồi, thật đẹp mắt, cảm giác như là giả vậy".
“Thật ngu xuẩn. Đó là Đế Vương Lục. Độ trong suốt có thể đạt tới chủng Băng, đúng là cực phẩm mà”.
“Tôi nghĩ ông mới là tên ngu xuẩn. Đó hoàn toàn không phải là Đế Vương Lục. Đây là Tổ Mẫu Lục, đồng thời cũng là loại tốt nhất trên thế giới”.