Trần Triệu Dương lúc này đã bắt đầu chọn đá, chỉ có điều những viên đá trong cùng chất lượng quả thực không được tốt, tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được loại tốt nhất là Phỉ Thúy Tơ Vàng, không đúng với yêu cầu của anh chút nào.
"Đại ca, sao rồi?", Giang Tử Phong chạy tới hỏi han.
"Không ra gì hết, những viên đá này chất lượng tệ quá", Trần Triệu Dương bất lực lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm.
"Đại ca, em tin anh nhất định sẽ chọn được", Giang Tử Phong từng được chứng kiến bản lĩnh trên sàn cược ngọc của Trần Triệu Dương nên tự khắc đặt hết niềm tin vào anh.
"Nếu như thua thì cậu sẽ mất trắng 50 triệu đó", Trần Triệu Dương đáp bằng vẻ bình thản.
"Đại ca, 50 triệu của em thì đã là gì so với hơn 100 tỉ của anh chứ, anh còn không lo lắng thì em cần gì phải lo", Giang Tử Phong chẳng có chút bận tâm nào.
"Được rồi, đừng có làm phiền tôi lúc chọn đá nữa", Trần Triệu Dương nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm giữa đống đá phía bên trong.
"Hứt", đúng lúc này, anh nhìn trúng một viên đá trông có vẻ ngoài chẳng mấy bắt mắt.
Bên trong viên đá này chẳng phải loại Phỉ Thúy Thủy Tinh cực phẩm, nhưng chất liệu phỉ thúy trong viên đá này lại khiến Trần Triệu Dương mở rộng tầm mắt.
Bên trong là Phí Thúy Băng, màu xanh ngọc, là một loại phỉ thúy không tồi chút nào.
Chỉ là bên trong phân bố không được đồng đều, có thể nói là tản mát vô cùng, nhưng nếu quan sát thật kĩ sẽ thấy tổng thể tạo hình của viên đá này giống như hình dáng của một cây thông vậy.
Điều kì lạ nhất chính là trên đỉnh chóp của cây thông này lại có một mảnh nhỏ phỉ thúy màu nâu.
Nếu như đem mảnh phỉ thúy màu nâu này điêu khắc thành hình một chú sóc thì đúng là vẽ hoa trên gấm, khiến cho tổng thể cây thông trở nên sống động hơn rất nhiều.
Nhìn tới đây, Trần Triệu Dương lập tức cầm lấy viên đá này.
"Tử Phong, cầm lấy viên đá này, viên đá đầu tiên của chúng ta đã chọn được rồi", Trần Triệu Dương đưa viên đá cho Giang Tử Phong.
"Đại ca, không phải chứ, viên đá thế này thì có thể cắt ra phỉ thúy loại gì chứ?", nhìn thấy viên đá dài mà Trần Triệu Dương đưa tới, Giang Tử Phong suýt chút nữa muốn đập xuống đất.
Viên đá này không phải là viên đá bình thường ngoài lề đường sao, hơn nữa hình dáng còn kì quái như vậy, dù cho có cắt cả viên thì cũng chẳng cắt ra được bao nhiêu phỉ thúy.
"Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi, đây là bảo bối đó, nếu như làm vỡ thì tôi sẽ hỏi tội cậu", Trần Triệu Dương chừng mắt một cái rồi tiếp tục đi tìm đá.
Giang Tử Phong có chút ngây người, không ngờ đại ca lại đánh giá viên đá kì quái này cao như vậy, làm cho cậu càng thêm hiếu kì, rốt cuộc phía bên trong viên đá này trông như thế nào chứ.
Viên đá này đã đem tới linh cảm cho Trần Triệu Dượng, có thể chưa chắc cần tới viên đá có nước ngọc tốt nhất mới có thể chiến thắng.
Nhớ lại viên Phỉ Thúy Cải Trắng năm xưa có thể nói là một viên đá để đời, nếu như viên đá này của anh sau khi cắt ra, rất có thể cũng sẽ trở thành một viên đá hiếm lưu truyền mãi về sau.
Dù gì, viên đá này có hình dáng tự nhiên, dù có chạm khắc thì cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều kĩ năng.
Chỉ là sau đó Trần Triệu Dương có chút thất vọng vì không tìm thêm được viên đá nào như vậy nữa.
Hứa Thiệu Phong thấy Trần Triệu Dương tìm thấy viên đá kia liền lắc đầu chế nhạo.
Viên đá thế kia mà đòi thắng được hẳn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hứa Thiệu Phong yên tâm tiếp tục tìm đá, vận may của hän không tồi, rất nhanh hắn đã tìm được một viên đá ưng ý.
Bề ngoài của viên đá không tồi chút nào, nhưng chính giữa lại xuất hiện một vết nứt rất sâu.