Cược ngọc được coi là ván cờ may rùi, thần tiên khó đoán.
Nói cách khác, trừ khi là có nghiên cứu lâu năm, nếu không muốn tìm được một viên đá tốt cũng tương đương với việc nằm mơ.
Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong đều mới ngoài đôi mươi. Hẳn ta không tin hai người này có thể tinh thông về cược ngọc.
Mà hắn, người được mệnh danh là thống trị các sòng bài ngầm của thành phố Nam Hải, cũng có nghiên cứu sâu về phương diện này.
Không dám nói là lần nào cũng ra ngọc, nhưng tỉ lệ có ngọc lại cao hơn người bình thường rất nhiều.
“Hứa béo, anh hẹn chúng tôi đến đây là muốn cược cái gì? Không phải muốn cược ngọc đấy chứ?”, Giang Tử Phong nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hứa Thiệu Phong thì mở miệng hỏi.
“Đây là chợ ngọc, đương nhiên là đến cược ngọc rồi, mà cược ngọc cũng có một chữ “cược”, thế nên không tính là phạm quy”, nhìn vẻ mặt có phần khó coi của Giang Tử Phong, Hứa Thiệu Phong biết mình đã cược đúng, nụ cười trên mặt không thể ngừng lại.
“Hứa Thiệu Phong anh điều hành sòng bạc, tại sao lại không cược bạc chứ? Lần này chúng tôi đến đây để đánh bạc thật chứ không phải đến cắt đá nhé”, Giang Tử Phong có chút tức giận nói.
“Lúc đầu là các người nói, muốn cược gì thì sẽ do tôi quyết định, sao nào? Sợ rồi à? Nếu sợ thì cứ nhận thua đi”, vừa nói, Hứa Thiệu Phong vừa nở một nụ cười chế giễu.
“Mẹ nó, anh nói cái gì? Chúng tôi mà lại phải sợ sao?”, Giang Tử Phong tức đến tái mét mặt, lập tức nhìn về phía đại ca của mình.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Triệu Dương nhếch mép cười Giang Tử Phong, kĩ năng diễn xuất của thằng nhóc này cũng khá tốt đấy chứ, nếu màn biễu diễn này dùng đúng chỗ, thì cậu ta cũng không bị người ta lừa nhiều lần như vậy.
Lúc này, Trần Triệu Dương cũng rất phối hợp mà nói: “Cược, sao lại không cược chứ? Tôi không có nhiều thời gian ở đây, nhanh nhanh càng sớm càng tốt”.
“Vẫn là Trần gia sảng khoái, nếu đã như vậy thì mời”, Hứa Thiệu Phong mui mừng khôn xiết khi nghe câu trả lời của Trần Triệu Dương, thậm chí còn tiến đến dẫn đường.
“Đại ca? Có chắc không đấy? Đây là cược ngọc, thần tiên cũng không đoán được đâu. Nếu không được thì để em về gia tộc tìm một cao thủ cược ngọc đến cược với hän”, Giang Tử Phong giả bộ chột dạ nói.
“Sợ gì chứ, chỉ là cược ngọc mà thôi, yên tâm, tôi ít nhiều gì cũng hiểu một chút”, Trần Triệu Dương bộ dáng rất kiêu ngạo bước về phía trước.
Hứa Thiệu Phong mặc dù đang dẫn đường, nhưng Trần Triệu Phong và Giang Tử Phong cũng không cố ý nhỏ tiếng đi, thế nên hẳn ta nghe thấy rất rõ ràng, điều này khiến cho tâm trạng của hẳn trở nên tươi đẹp hơn, bước chân cũng nhẹ đi nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Thiệu Phong trở nên tự mãn, Giang Tử Phong nói nhỏ với Trần Triệu Dương: “Đại ca, Hứa béo này nghĩ mình nhất định sẽ thẳng, anh thấy em diễn tốt không”.
“Được lắm. Tiếp tục cố gắng, đợi khi giải quyết xong, tôi làm cho hắn hoàn toàn không đứng lên được nữa”, Trần Triệu Dương gật đầu, trong lòng suy nghĩ lát nữa sẽ chơi hẳn như thế nào.
Hứa Thiệu Phong đưa Trần Triệu Dương vào khu vực sâu nhất của chợ ngọc, nơi này ít người hơn hẳn.
Rõ ràng nơi này thuộc về chợ ngọc cao cấp, trước đây Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến cũng chưa từng tới.
Điều này khiến cho Trần Triệu Dương có chút tò mò, đá ở đây rốt cuộc là loại đá gì?
Nghĩ đến điều này, Trần Triệu Dương không nhịn được mà dùng thấu thị quét qua một lượt những viên đá ở đây.
Hàng ở đây ngoại hình đúng là hơn hẳn hàng ở bên ngoài, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Chỉ là bề ngoài sáng đẹp. Chính là dùng để lừa những người không có chuyên môn.
Tiệm này nhìn khá lớn. Xem ra trong thị trường cược ngọc Phong cũng có quan hệ khá rộng. Chỉ là không biết ông chủ tiệm này có quen biết hän không.
Hi vọng chuyện của Sơn đại sư trước đây vẫn chưa bị lộ ra ngoài.
Nếu thật sự lộ rồi, anh cũng không ngại cho ông chủ này một bài học sâu sắc.
Vừa hay vợ anh làm về kinh doanh đá quý, đến lúc ấy chọn hết ra những viên đá có ngọc, ông chủ lại chẳng phải khóc ròng.
Khi đó có lẽ Nam Cung Yến sẽ rất vui cho mà xem.