Dù là vậy nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến việc bọn họ ngồi xem kịch hay.
Đặc biệt giá đã lên tới mức này có thể nói là rất cao, vừa hay bọn họ lại được chứng kiến sự ra đời của một khu đất giá cao khác tại thành phố Nam Hải.
“Haiz, các người cũng thật là keo kiệt, mới chỉ thêm có một tỷ thôi. Ông đây cứ thêm mười triệu nữa, mười bốn tỷ mười triệu", Giang Tử Phong lắc đầu, nhìn hai người họ nói với bộ dạng xem thường.
Lúc này, nhà họ Ngụy như sắp nổ tung lên, tên khốn kiếp. này đúng là ăn hiếp người quá đáng.
Mỗi lần thêm mười triệu cũng không sao, nhưng ăn nói lại không hề nể nang người khác.
Những người xung quanh xem như được mở mang tầm mắt về bản lĩnh khiêu khích người khác của cậu ấy.
Chàng trai trẻ này đúng là mặt dày, mỗi lần người ta đều tăng giá cả một tỷ nhưng cậu ta chỉ tăng giá có mười triệu, đây không phải là cố ý khiêu khích thì là gì chứ?
“Anh cả, tăng giá nữa không? Giá này sắp đạt đến giới hạn của chúng ta rồi. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, e rằng vẫn có thể ra giá cao hơn”, lúc này, tên vạm vỡ mặt đen mới chột dạ, bởi vì hẳn ta biết rằng số tiền mà gia chủ đưa chỉ có mười lắm tỷ, nếu vượt quá giá này căn bản không còn tiền nữa.
“Hừ! Theo anh thấy thì hai người này cố ý nâng giá để chúng ta ra giá cao, nếu không bọn họ sẽ không bình tĩnh như vậy. Phải biết răng mười bốn tỷ không phải là con số nhỏ. Theo anh biết, nhà họ Giang không thể nào bỏ ra một khoản lớn như vậy, Trần Triệu Dương lại càng không thể”.
“Cho nên, bọn họ chính là đang gài bãy chúng ta. Chờ xem anh sẽ xử lý bọn họ như thế nào”.
Lúc này, anh cả nhà họ Ngụy đã bình tĩnh trở lại, nhìn thấu được chiêu trò của Giang Tử Phong và Trần Triệu Dương.
“Nếu có bản lĩnh thì theo đi”, anh cả nhà họ Ngụy chế nhạo, sau đó đứng dậy hét với đấu giá viên: “Hai mươi tỷ”.
Trần Triệu Dương sửng sốt một chút, không ngờ nhà họ. Ngụy táo bạo đến vậy, một lúc thêm sáu tỷ, đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
“Wow... Nhà họ Ngụy điên rồi sao?” “Hai mươi tỷ, không đáng chút nào”. “Không những không đáng mà còn là một tổn thất lớn”.
“Không ngờ bọn họ lại hơn thua với nhau đến mức này, nhưng không biết Giang Tử Phong và Trần Triệu Dương có tiếp tục ra giá nữa không”.
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong với vẻ mặt mong đợi.
Lúc này, Giang Tử Phong cũng đờ đẫãn, bản thân chỉ muốn chọc giận bọn họ một chút thôi, không ngờ bọn họ lại chỉ mạnh tay như thế, cái này há chẳng phải là muốn ép mình vào. chân tường rồi sao?
Không được, đại ca nói rồi, mảnh đất này anh ấy nhất định phải có được, nếu như đấu giá không thành chỉ vì lỗi của mình thì mình đúng là một tội đồ mà.
Nghĩ đến đây, cậu ấy quyết định tự bỏ tiền túi ra để đấu giá lên, đồng thời lấy được mảnh đất này.
Ngay lập tức, đôi mắt Giang Tử Phong đỏ ngầu, muốn giơ bảng hét giá.
“Tử Phong, chờ một chút, để tôi”, Trần Triệu Dương kéo lấy Giang Tử Phong lắc đầu nói.
Sau đó anh nhìn hai anh em nhà họ Ngụy băng ánh mắt kỳ quái, từ khi có đôi mắt xuyên thấu, anh cũng nhân tiện luyện tập qua phân tích khẩu hình miệng.
Mặc dù vừa rồi hai người này xì xào bàn tán, nhưng Trần Triệu Dương có thể thấy rõ ràng giá cao nhất mà bọn họ chi được chỉ là từ 14,5 đến 15,5 tỷ.
Bọn họ cố tình hét giá cao như vậy vì muốn gài Giang Tử Phong theo.
Nếu đúng như vậy, chắc chắn anh sẽ không để cho bọn họ được toại nguyện.
“Xin lỗi, chúng tôi thật sự không dám theo nữa rồi. Chúc mừng các người đã đấu giá thành công mảnh đất này”, Trần Triệu Dương nói với nụ cười ranh mãnh.
Ban đầu, anh cả nhà họ Ngụy còn có chút đắc ý, nhưng nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, vẻ mặt gã bỗng trở nên luống cuống, hai mươi tỷ chớ không phải là hai triệu.
Bọn họ căn bản không kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy, quả nhiên là trúng kế của hai tên khốn này.
Khi những người xung quanh nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương thì đều sững sờ, sau đó nở nụ cười chế giễu.
Xem ra Trần gia này thật sự không dễ dây vào, Giang Tử Phong này cũng không phải là người dễ đối phó, quả là miệng lưỡi sắc bén, lời nói ra có thể khứa một lớp da thịt của người khác.