Nhìn theo bóng Trần Triệu Dương, Tô Hồng Mị bỗng cảm thấy lưu luyến.
“Rõ là đồ ngốc, không biết nài nỉ một chút gì cả, đến bây. giờ vẫn chưa lên được giường của Nam Cung Yến cũng là đáng đời”.
Sau khi vào biệt thự, Trần Triệu Dương phát hiện ra đám Nam Cung Yến vẫn chưa ngủ. Hôm nay anh chưa mua đủ dược liệu, bọn họ mà bắt được thì kiểu gì anh cũng sẽ bị càu nhàu một trận.
Thế là Trần Triệu Dương lặng lẽ lẻn vào trong biệt thự, đám Đường Võ không hề phát hiện ra, khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trần Triệu Dương, nếu anh không điều chế ra thuốc dưỡng da cho tôi thì tôi nhất định sẽ cho anh biết tay”, khi mà Trần Triệu Dương cho rằng mọi chuyện đều thuận lợi, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của anh.
Đọc hết tin nhắn, Trần Triệu Dương đổ mồ hôi như mưa, Nam Cung Yến gửi tin nhản cho anh vào đúng lúc này, chắc không phải cô nhìn thấy anh về rồi đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương dùng mắt xuyên thấu nhìn lên trên lầu.
“Phụt..”
Vốn dĩ Trần Triệu Dương chỉ tùy tiện nhìn liếc qua để xác định lại xem có phải hai người Nam Cung Yến đứng cạnh cửa sổ và nhìn thấy anh vào hay không, kết quả lại nhìn thấy cảnh bọn họ năm trần truồng trên giường, quả thực là rất quyến rũ.
Trần Triệu Dương sắp chảy máu mũi luôn rồi, thử hỏi có ai không hâm mộ cái diễm phúc này của anh không cơ chứ.
Nhưng biết cô nàng này chỉ nhẳn tin bâng quơ thế thôi, Trần Triệu Dương lập tức thở phào một hơi.
Lúc này, anh soạn một tin nhắn gửi cho Giang Tử Phong.
Nhà họ Giang cảm rễ ở Nam Hải bao năm như thế, chắc hẳn phải biết nơi nào bán những dược liệu quý hiếm.
Dù sao cũng có một thăng đệ, tội gì mà không dùng.
Vốn dĩ gửi tin nhắn cho Trần Triệu Dương xong là Giang Tử Phong chuẩn bị đi bar giải tỏa, nhưng khi nhận được tin nhắn của anh, đôi mắt cậu ấy lập tức sáng rực lên.
Kể từ khi được chứng kiến thực lực của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong càng thêm quyết tâm phải đi theo anh.
Tiếc rằng năng lực của cậu ấy không quá xuất sắc, không thể giúp Trần Triệu Dương quá nhiều. Bây giờ có cơ hội làm việc cho anh, đương nhiên là cậu ấy sẽ không bỏ lỡ.
Giang Tử Phong gọi điện thoại từ chối lời mời của đám cậu ấm ăn chơi kia rồi một mình lái xe ra ngoài.
Còn về Trần Triệu Dương, anh không nghĩ tới những chuyện khác nữa, mà ngồi khoanh chân tu luyện.
Con đường tu luyện cũng như thuyền đi ngược dòng, không tiến thì chắc chắn sẽ lùi.
Nhưng anh mới tu luyện được một lát thì chuông điện thoại đã vang lên, cầm lên xem thì thấy là Giang Tử Phong.