Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 338




Bản đồ kho báu tạm thời không có tác dụng, trái Bách Linh cũng cần những dược liệu khác phụ trợ thì mới đạt được hiệu quả rèn luyện thân thể, vậy nên Trần Triệu Dương lại dùng phương pháp lúc đầu để khóa chiếc hộp này lại.

May mà chiếc hộp này rất khó mở, nếu không thì chắc chăn ông cụ Diệp đã dùng trái Bách Linh rồi, vậy thì đúng là phí của trời.

“Reng reng reng...”

Ngay khi Trần Triệu Dương chuẩn bị ra ngoài, điện thoại của anh vang lên.

“Trần Triệu Dương, cậu có rảnh không?”, Trần Triệu Dương không nhìn vào màn hình mà bắt máy luôn, đầu bên kia là giọng nói mang theo men say của Dương Lệ.

“Sao vậy?”, nghe thấy lời nói mơ màng của Dương Lệ, Trần Triệu Dương không khỏi nghĩ tới vụ ở quán bar lần trước, nếu không có anh thì e là cô ấy đã bị đám du côn kia “xử” rồi.

“Đến quán bar uống rượu với tôi đi, mau lên, trong vòng mười phút cậu nhất định phải xuất hiện, nếu khôn: còn đang nói dở, không biết vì sao Dương Lệ lại tắt máy.

Trần Triệu Dương nhíu mày lại, chẳng lẽ người yêu cũ của Dương Lệ lại tới làm phiền cô ấy sao?

Bởi vì lo Dương Lệ sẽ gặp chuyện nên Trần Triệu Dương vào nhà để xe, lái bừa một chiếc xe của Nam Cung Yến tới quán bar.

Trên đường đi, anh không ngừng tăng tốc, tới quán bar chỉ trong năm phút, may mà không vi phạm luật lệ giao thông.

Đến quán bar, anh nhìn thấy một đoàn người đang xếp. hàng ở cửa quán bar, hiển nhiên trong đó đã đông nghịt rồi.

Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới, anh cứ thế vào thẳng bên trong.

Hiển nhiên những người phụ trách trông coi biết Trần Triệu Dương nên không ngăn cản anh, cứ thế để anh vào trong.

“Á đù, thẳng kia vip chưa, vào luôn mà không cần xếp. hàng à?”, thấy Trần Triệu Dương đi thẳng vào trong, một vài vị khách đang xếp hàng lập tức nghi ngờ hô lên.

“Người bình thường thì đương nhiên là phải xếp hàng, nhưng anh ta không cần”, lúc này, một vị khách từng gặp Trần Triệu Dương lần trước tiết lộ.

“Có gì đặc biệt à?” “Anh ta là khách quý của bà chủ đấy”.

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, những khách khứa đang uống rượu xung quanh đều sực hiểu, nhìn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt ghen ty.

Dù sao ai cũng biết bà chủ của Dạ Mị là một người đẹp nức tiếng, tiếc là không ai lọt được vào mắt xanh của cô ta.

Nhưng không ngờ bà chủ Dạ Mị lại tìm một cậu trai trẻ như thế, đúng là tiếc nẫu ruột.

Tất nhiên là Trần Triệu Dương không biết những người bên ngoài đang nói gì về mình. Sau khi vào quán bar, anh nhìn một lượt thì thấy đúng là Dương Lệ đang ở đây.

Chỉ có điều lúc này Dương Lệ đã say, ba người đàn ông đang vây quanh cô ấy, còn những người xung quanh thì chỉ hâm mộ chứ chẳng có phản ứng nào khác.

Hiển nhiên bọn họ đều quen với những chuyện như vậy rồi.

“Đi thôi, Tiểu Lục, về nhà với anh, uống nhiều rượu như thế, về nhà anh nhất định phải bảo bố mẹ phạt em”, người đàn ông dẫn đầu rất thành thạo với mấy chuyện như thế, ăn nói lưu loát ân cần.