Sau khi đến phòng làm việc của Hứa Thiệu Phong, tên phó chủ quản còn tưởng răng người ngồi vào chiếc ghế làm việc sẽ là Giang Tử Phong, ai ngờ rắng lại là chàng trai trẻ chẳng ho he một tiếng nào từ đầu đến giờ ngồi vào đó.
“Trần gia, thật ngại quá, không phải tôi không trả tiền cho cậu mà là hiện giờ trong tay tôi không có nhiều tiền như thế, chỗ tiền ấy thực sự quá lớn!”, trông thấy Trần Triệu Dương ngồi ngay lên chiếc ghế làm việc của mình, Hứa Thiệu Phong vội khom lưng, cúi đầu nói.
Phó chủ quản trợn tròn mắt, hắn biết rõ ông chủ của mình có bao nhiêu tiền nhưng ông chủ lại nói xin nợ tiền chàng trai trẻ này, hơn nữa còn không trả nổi, vậy thì phải nợ bao nhiêu tiền cơ chứ?
Trần Triệu Dương gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, tuy không lên tiếng nhưng lại khiến bầu không khí như bị nén lại.
“Được rồi, tôi có thể không cần tiền”, ngay lúc mọi người đang cảm thấy sắp chịu không nổi nữa, Trần Triệu Dương đột nhiên lên tiếng.
“Vậy dùng mạng của anh đổi đi, anh chết cũng cam lòng. Dù gì cái mạng anh cũng đáng giá 12 tỷ 200 triệu, à không, phải là 12 tỷ 700 triệu chứ”.
Hứa Thiệu Phong vốn nghĩ răng Trân Triệu Dương sẽ tha cho mình nhưng nghe thấy câu nói tiếp sau của Trần Triệu Dương, trong lòng hẳn bỗng run lên bần bật.
Cho dù có nhiều tiền cỡ nào đi chăng nữa nhưng không giữ được mạng để tiêu thì đống tiền đó cũng chỉ là mớ giấy vụn và dãy số vô tri mà thôi.
“Để tôi tiễn anh lên đường!”, ánh mắt Trần Triệu Dương vô cảm, lạnh lùng nói.
“Đợi chút, Trần gia, không biết tôi có thể dùng cách khác để trả số tiền này được không?”, dù sao Hứa Thiệu Phong cũng không phải người thường, hẳn nhanh chóng bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.
“Ồ? Cách gì? Nói ra nghe thử xem”, Trần Triệu Dương cười nhếch mép, lập tức nói.
Anh biết Hứa Thiệu Phong không dễ dàng gì giao tiền ra, nhưng giờ anh cũng đang rảnh, cứ chơi với hắn lát coi sao.
“Chúng ta cược một ván nữa, nếu như cậu thẳng thì không những lấy lại được số tiền tôi nợ cậu mà còn nhận được một số đồ có giá trị ngang ngửa khoản tiền đó”, Hứa Thiệu Phong đáp.
“Đây là cách của anh?”, nghe Hứa Thiệu Phong nói xong, Trần Triệu Dương cười nhạt một tiếng, khóe mắt lóe lên một tia sáng.
“Được, tôi đồng ý với anh”, cảm nhận được sự lạnh buốt trong ánh mắt của Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu Phong nghĩ bản thân mình toi thật rồi.
Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt, chờ đợi lưỡi hái tử thần đến tìm mình thì đột nhiên Trần Triệu Dương lên tiếng đồng ý.
“Có điều mình đổi điều kiện khác đi. Nếu như tôi thắng rồi, sau này anh phải trung thành với tôi, được chứ?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhớ ra, kể từ khi thế lực của mình lớn mạnh, anh vẫn đang thiếu một người quản lý.
Hứa Thiệu Phong có thể gây dựng được thế lực như này, chắc chän không cần nghi ngờ năng lực của hẳn. Nếu anh có thể có được sự trung thành của một người như này, vậy anh cũng không cần phải vất vả nữa.
“Cái gì?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Hứa Thiệu Phong bỗng ngơ ngác.
Hắn không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại đưa ra điều kiện này.
Nếu như thua rồi, hẳn chắc chẳn sẽ nghèo rớt mùng tơi, Trần Triệu Dương còn cần gì ở hẳn chứ?
“Dễ thôi!”, nghĩ đến thế lực đáng gờm của Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu phong lập tức đồng ý.
Có lẽ, hẳn đi theo Trần Triệu Dương sẽ càng thú vị hơn.
Chỉ có điều, khi nghĩ đến những gì mình cần phải thỏa thuận ván cược, hắn bỗng trở nên tự tin vô cùng.
“Nghĩ xong hình thức và địa điểm cá cược thì báo tôi một tiếng”, Trần Triệu Dương nói rồi, đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương rời đi, trong lòng bỗng run lên. Hẳn biết đối phương không sợ mình chạy mất.