Tốc độ của ông cụ Diệp rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Trần Triệu Dương rồi. Bàn tay gây guộc nhưng hồng hào đánh ra, sức mạnh hùng hồn trong cơ thể điên cuồng trào dâng, dồn hết vào lòng bàn tay ông ta.
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên, bàn tay của ông cụ Diệp kề sát mặt Trần Triệu Dương.
Ông ta hạ quyết tâm phải giết Trần Triệu Dương với tốc độ nhanh nhất, như vậy mới có thể dẫn mặt các thế lực đang lăm le hành động ở thành phố Nam Hải.
“Cút” Trần Triệu Dương bật chân một cái, thân thể lùi về sau một mét, đồng thời bàn chân cũng đá mạnh vào xương sườn của ông cụ Diệp.
Sau khi đánh hụt một chiêu, ông cụ Diệp không hề chần chừ mà lập tức thay đổi chiêu thức, bàn tay chuyển hướng, đụng vào chân của Trần Triệu Dương.
“Chán sống”.
Thấy Trần Triệu Dương dám chọi cứng với mình, ông cụ Diệp lập tức cười lạnh.
Mặc dù trông ông ta có vẻ đã già läm rồi, bàn tay gầy trơ xương, nhưng chưởng này mang theo chân khí trong người ông ta, cho dù là một tấm sắt thì e là ông ta cũng đánh thủng được.
Trần Triệu Dương tung ra một cú đá như thế thì rất có thể chân anh sẽ tàn phế luôn mất.
Những người xung quanh cũng cảm thấy kinh hãi.
Quyền cước đụng vào nhau, phát ra tiếng uỳnh uỳnh, một dòng khí khuếch tán ra bốn phía.
Cảm nhận được dư âm còn lại sau cú đụng độ của bọn họ, mọi người lấy làm khiếp sợ. Người có thực lực yếu vội vàng lùi lại, những nơi mà dòng khí ấy đi qua đều thành một đống hỗn độn.
Ông cụ Diệp vốn tưởng răng sau chưởng này của mình thì Trần Triệu Dương nhất định sẽ tàn phế.
Nhưng khi tập trung nhìn sang, ông ta phát hiện ra Trần Triệu Dương chẳng hề nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, một nguồn lực vô biên ập thẳng vào bàn tay. của ông ta.
Bịch bịch...
Ông cụ Diệp không khống chế được thân thể, lùi về sau mấy bước liền rồi mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức hít sâu một hơi. Ông cụ Diệp thất bại rồi!
Hơn nữa còn thất bại sau một chiêu duy nhất.
Nhìn đến đây, Diệp Thiên Phàm không thể tin nổi.
Hắn ta không tin ông nội mình bị Trần Triệu Dương đánh lùi, chuyện ấy là điều không thể!
Phải biết rằng trong lòng hẳn ta, ông nội hẳn ta chẳng khác nào một vị thần.
“Trong bao năm qua, cậu là người đầu tiên vẫn đứng được sau một chưởng của tôi”, ông cụ Diệp lùi lại vài mét, nhìn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt ngưng trọng.
“Ông cũng khá đấy, trong khoảng thời gian gần đây, ông là người đầu tiên vẫn đứng được sau một cú đá của tôi”, Trần
Triệu Dương búng ngón tay, thản nhiên nói.
Trần Triệu Dương vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức nhìn anh đầy khinh bỉ.
“Ông cụ Diệp có thực lực nên mới nói vậy, còn thăng nhóc này thì chỉ giỏi nói phét”.
“Để người ta điên cuồng một lần đi, nếu không đời này cũng chẳng có cơ hội nữa đâu”.