“Cẩu Tử, cảm ơn cậu”, Trần Triệu Dương sau đó gọi điện.
“Lão đại, chúng em không muốn giải tán mà quyết định tới tìm anh rồi”, giọng nói của Cẩu Tử vang lên, Trần Triệu Dương còn chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia điện thoại đã cúp máy.
Nghe được lời nói ở đầu dây bên kia, Trần Triệu Dương bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao, anh biết, nhóm côn đồ này chắc chắn sẽ không chịu để yên, không nghĩ tới họ lại thuận cọc mà leo lên như vậy.
Không sai, chuyện ngày hôm nay, anh đã gửi tin nhắn cho cậu ta, Häc Kiện của Huyết Lang vốn là một hacker, theo như cậu ta nói thì không có tài liệu nào mà cậu ta không tra ra được, trừ phi dữ liệu đó không được ghi lại trên máy tính.
Nhưng không ngờ nhóm nhóc con họ lại lợi dụng chuyện này trực tiếp hành động trước, báo cáo sau với anh.
Trần Triệu Dương hiểu họ, mấy người đó nếu đã hạ quyết tâm tới tìm anh, vậy chắc chắn là sẽ tới.
Sau đó anh nhớ tới chuyện ở hồ Lộc Minh liền gọi điện thoại cho Giang Tử Phong, giao lại chuyện ở đó cho cậu ta.
Trần Triệu Dương không do dự nữa, anh đi thẳng vào. khách sạn Long Hải.
Trang phục mặc lần này là do Nam Cung Yến chọn cho anh, với mắt nhìn của cô, tất nhiên không thể chọn đồ kém thẩm mỹ được.
Bởi vậy, khi anh bước vào khách sạn không có người nào tới kiếm chuyện.
Anh đến tầng chín rất thuận lợi, tin nhắn Hắc Kiện gửi cho anh rất rõ ràng, có cả số phòng.
“Cốc cốc..."
Anh mở ra thấu thị, vừa hay thấy được bên trong một trong những căn phòng có bốn người, tất cả đều là hậu thiên đại thành.
Anh lập tức gõ cửa, đồng thời dùng ngón tay chặn lại mắt thần trên cánh cửa, tỷ mỉ quan sát phản ứng của bốn người họ.
Trần Triệu Dương vốn đã chuẩn bị tốt cho công tác cưỡng chế phá cửa, kết quả bốn người này căn bản không có chút phòng bị nào đã trực tiếp mở cửa.
"Có chuyện gì?", một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi mở cửa, thò đầu ra ngoài nghi hoặc nhìn Trần Triệu Dương.
"Không có gì", Trần Triệu Dương vươn tay gõ nhẹ một cái, trực tiếp ấn lên huyệt vị trên cơ thể đối phương.
Người đàn ông đó trừng mắt, ông ta không ngờ rằng với thực lực của bản thân lại bị người khác đánh lén, đây chính là suy nghĩ cuối cùng của ông ta trước khi mất đi ý thức.
Trần Triệu Dương cẩn thận chú ý tới nhất cử nhất động của ba người còn lại, thấy họ không có động tĩnh gì, anh liền đặt người kia vào trong, đóng cửa lại rồi bước vào.
"Là ai?", bên trong truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhãn, người này đang nghịch điện thoại di động.
Còn có hai người, một người trong phòng tắm còn một người đang ngủ trong phòng.
Cơ thể Trần Triệu Dương xet tới phía trước người đang chơi điện thoại, dùng tay bổ mạnh vào phần cổ của người này.
Người này ngay cả phản ứng lại cũng không có liền gục xuống.
Trần Triệu Dương cũng dùng cách tương tự giải quyết hai người kia.
Với thực lực của mình, cho dù đối phương có thực lực tương đương anh cũng vẫn có biện pháp giải quyết.
Sau khi xử lý bốn người, anh lại sang loại bỏ những. người trong một phòng khác, cuối cùng chỉ còn lại hai trưởng lão bán bộ tiên thiên.
Muốn không một tiếng động giải quyết hai người này rõ ràng là không có khả năng, anh cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đạp cửa đi vào.
"Ai?", thông quá thấu thị, anh thấy hai trưởng lão bán bộ thiên tiên trong nháy mắt bật dậy khỏi sofa, công tác phòng vệ rất tốt.
"Các người không phải muốn tìm tôi à? Tôi tới rồi", Trần Triệu Dương thản nhiên đi vào, nhìn hai vị trưởng lão nhà họ. Ngụy nói.
"Cậu là Trần Triệu Dương", vừa thấy anh, họ liền nhận ra, suy cho cùng trong khoảng thời gian dài như vậy họ không có hành động gì tất nhiên là muốn điều tra rõ ràng tình hình của anh.
"Qũng may là mắt của hai người không có vấn đề gì, nhưng đáng tiếc chủ nhân của các người lại là một kẻ ngu ngốc", Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh bước đến trước. mặt hai người họ nói.