“Ý cậu là gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn giam lỏng chúng tôi sao? Thật là nực cười, cậu nghĩ bây giờ là thời đại nào? "
“Đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu ta có dám ngăn chúng ta lại hay không”.
Ngay lập tức một vài thanh niên nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi cùng lao về phía cửa.
“Cút ra cho tôi”, Trân Triệu Dương lập tức đá ra một cước khiến hai tên mạnh miệng nhất kia trực tiếp bay tới một đầu khác của phòng họp, cơ thể nặng nề đập lên tường mới có thể dừng lại.
Mấy người vốn dĩ muốn tiếp tục xông lên phía trước chứng kiến một màn này liên ngừng lại bước chân.
Ánh mắt nhìn Trần Triệu Dương bắt đầu trở nên kinh hoảng, bọn họ căn bản không ngờ tới người thanh niên trông. có vẻ điềm đạm nho nhã gầy gò kia lại ra tay hung tàn như vậy.
“Nhãi con, cho dù cậu nhốt tất cả chúng tôi ở đây, cậu nghĩ công ty sẽ được cứu sao?”, Trương Dũng lúc này mới đứng lên, nhìn chăm chằm Trần Triệu Dương lạnh lùng nói.
“Công ty có được cứu hay không thì tôi không biết nhưng tôi biết muốn cứu một chiếc thuyền bị dò nước, chỉ có đem lỗ hổng đó chặn lại mới được”, Trần Triệu Dương vừa nói, vừa có thâm ý khác nhìn mấy người bọn họ.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, lại thêm ánh mắt này. của anh, toàn bộ đều bắt đầu trốn tránh.
Thấy vậy, Trần Triệu Dương càng thêm chäc chẳn.
Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã không biết Trần Triệu Dương đang cùng Trương Dũng chơi trò bí hiểm gì, nhưng họ biết đây là cuộc đối đầu giữa anh và Trương Dũng, xem dáng vẻ này có lẽ Trần Triệu Dương đang chiếm thế thượng phong.
“Ting ting...”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Trần Triệu Dương bỗng nhiên vang lên.
Sau khi rút ra điện thoại, Trần Triệu Dương lại lắc đầu lẩm bẩm: “Một phút ba mươi giây, chậm mất mười giây, xem ra sức ỳ của nhóm người này tăng lên rồi”.
Trương Dũng và những người khác đương nhiên không biết tại sao Trần Triệu Dương lại nói chuyện một mình, nhưng lúc này họ cũng không còn hoảng sợ nữa, dù sao. Trần Triệu Dương có nhốt họ ở đây cũng không có ích lợi gì.
“Chủ tịch xinh đẹp à, em nói xem, nếu như có người biển thủ công quỹ, còn bán cơ mật của công ty, thì phải xử lý như thế nào?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhìn hướng Nam Cung Yến hỏi.
“Theo các luật và quy định liên quan, hành vi bán cơ mật công ty, biển thủ công quỹ đã vi phạm luật hình sự và sẽ phải nhận hình phạt với thời hạn tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của từng trường hợp."
Lúc này, Dương Lệ liền đứng lên nói.
Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra cuộc họp. ngày hôm nay là một cuộc họp bức cung, mà Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến và những người khác thuộc về một bên, bên còn lại là phó chủ tịch Trương Dũng và người của ông ta.
Lúc này chính là thời điểm chọn hàng ngũ để đứng, Dương Lệ không chút do dự đứng về phía nhóm người Nam Cung Yến, không phải vì cô là chủ tịch, mà là vì Trần Triệu Dương
Không sai, mặc dù Dương Lệ thường xuyên nổi cáu với Trần Triệu Dương nhưng đối với anh, cô vẫn vô cùng tin tưởng.
“Cái gì?”, đám đông vốn đã yên vị khi nghe được Trần Triệu Dương và Dương Lệ nói ra lời này thì trái tim họ run lên, đặc biệt là Trương Dũng, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
“Phó chủ tịch Trương, điều hòa ở đây chắc khá lạnh, sao ông vẫn ra mồ hôi vậy?”, Trần Triệu Dương cười híp mắt nhìn Trương Dũng nói.
“Tôi sợ nóng, sợ nóng..."
Trương Dũng có phần ngượng nghịu đáp, lời nói ra cũng không rõ ràng nữa.
Những người khác lúc này cũng đang rất căng thẳng, rõ ràng chấn động từ trong lời nói của Trần Triệu Dương đã chạm tới tâm lý phòng bị của họ.
“Người anh em, hành sự không cần tuyệt tình như vậy, làm việc gi cũng nên chừa lại một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện”, Trương Dũng lúc này đã lấy lại bình tĩnh, ông ta là người đã trải qua những biến cố lớn nên không thể chỉ vì một hai câu nói của đối phương liền tự mình rối loạn trận cước.