Đương nhiên Trân Triệu Dương không biết ở bên ngoài hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đang nghi ngờ mình.
Anh ở trong phòng bắt đầu tu luyện, cũng không biết vì sao trong quá trình tu luyện lại gặp phải một vài khó khăn, căn bản không có cách nào tiến vào trạng thái nhập định.
“Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì?”, Trần Triệu Dương mở mắt lẩm bẩm một mình.
Nếu như đã không thể nhập định, anh cũng không tiếp tục tu luyện.
Suy cho cùng trên con đường tu luyện, quan trọng nhất vẫn là đạo pháp tự nhiên.
Anh bước ra khỏi biệt thự, bầu trời lúc này vẫn còn tối đen, cả trời đất dường như chìm vào tĩnh lặng.
Đối diện với không gian tĩnh mịch, Trần Triệu Dương như cảm nhận được điều gì đó, liền đi về hướng đông.
"Sao lại biến mất rồi?”, nét mặt anh thay đổi, lúc anh vừa rời khỏi biệt thự, liền cảm nhận được một luồng năng lượng không ổn định truyền đến từ phía đông, nhưng khi lần theo năng lượng này tới đây thì tự nhiên lại biến mất.
Trần Triệu Dương không cho răng đó là ảo giác của mình, anh mở ra “thấu thị”, quét tìm ở khu vực xung quanh.
Nhưng khi quét qua một vòng vẫn không phát hiện ra điều gì khiến anh có chút thất vọng.
Sau đó Trần Triệu Dương tiếp tục đi về hướng đông, loại cảm giác đó lại một lần nữa kéo tới..
Đây đã là phần cực đông của thành phố Nam Hải, có tên là hồ Lộc Minh, nó là một hồ nước năm trên đỉnh núi cao.
Người ta đồn răng từng có bầy hạc và hươu tề tựu kêu hót bên hồ nên hồ này mới được đặt tên là hồ Lộc Minh.
Hơn nữa hồ Lộc Minh này còn có phong cảnh tuyệt đẹp, đã từng có nhà phát triển đầu tư một số tiền khổng lồ để biến nó thành một khu biệt thự.
Nhưng đáng tiếc, khi dự án sắp được hoàn thành thì nhà đầu tư đó lại thân bại danh liệt.
Về sau dự án này đổi chủ vài lần, nhưng ai cũng có kết cục giống như nhà đầu tư kia, cuối cùng mảnh đất này trở thành khu cấm địa, không ai dám tiếp quản.
Mặc dù thời gian Trần Triệu Dương tới Nam Hải không được tính là quá dài, nhưng khi làm việc tại bộ phận quan hệ công chúng của công ty anh cũng đã từng nghe qua về việc này.
“Hồ Lộc Minh, xem ra không đơn giản chút nào”, Trần Triệu Dương từ xa nhìn lại, phát hiện linh khí xung quanh toàn bộ hồ này vô cùng dày đặc, có thể nói là rất hiếm gặp.
Theo lý mà nói, linh khí ở đây nồng đậm như vậy hẳn phải là một vùng đất quý giá mới đúng, sao lại có chuyện đem lại vận xui cho người tiếp quản chứ?
Mà vừa rồi trong lòng anh có cảm giác hồ Lộc Minh này có lẽ có bí mật nào đó.
Trần Triệu Dương trước nay đều không tin vào ma quỷ, trước kia anh vẫn luôn muốn đến xem xét nhưng đều không có cơ hội. Bây giờ vừa hay tới nơi này, nếu không tìm được đáp án anh đương nhiên sẽ không cam lòng.
Tức khäc anh chạy nhanh lên đỉnh núi, cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào, linh khí ở đây quả thật rất dồi dào.
Khi lướt ngang qua một khu biệt thự, anh còn có chút cảm khái, bởi vì một số biệt thự ở khu này đã được thi công xong, kiến trúc xây dựng xa hoa bắt mắt, có thể nói, khu biệt thự hoa lệ nhất của thành phố Nam Hải cũng không thể. sánh bằng biệt thự nơi đây.
Nếu không phải vì những lời đồn đại bí ẩn kia, e rằng nơi đây đã có vô số người giàu có đến ở.
Thật đáng tiếc!