Nghe vậy, ông cụ Cố lập tức vỗ trán một cái. Ông biết Trần Triệu Dương sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại nói mà chẳng hề nể nang chút nào như thế, vậy chẳng phải là đắc tội nặng với Giang Môn rồi sao?
Thái Vinh đang rất tự tin, nhưng khi nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, sắc mặt của hắn ta lập tức trở nên khó coi.
“Thằng nhãi, mày có biết câu nói vừa rồi của mày sẽ mang tới rắc rối gì cho mày không?”, Thái Vinh nói với vẻ mặt âmu.
“Ồ? Rắc rối gì? Chắc là chọc tới những người như mày chứ gì?”, Trân Triệu Dương cợt nhả nói.
“Tao không cho rằng những kẻ như mày là rắc rối... Cùng lắm thì chỉ là loại rác rưởi ngoại cỡ mà thôi”.
“Khốn kiếp, nếu mày muốn chết thì tao sẽ cho mày được. toại nguyện”, nghe vậy, cơn tức trong lòng Thái Vinh bùng lên.
“Lải nhải nhiều quá đấy”, Trần Triệu Dương hờ hững nói.
“Chết đi”, Thái Vinh cứng đờ mặt lại, sau đó hắn ta lao đi như một tia chớp, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt Trần Triệu Dương, giương nắm đấm giáng xuống huyệt thái dương của anh.
“Nhanh thật đấy”, thấy vậy, những người đứng xem xung quanh đều cất lời trầm trồ.
Ngay cả một số người đã học võ lâu năm cũng phải ngạc nhiên, dù sao ngay cả bọn họ cũng không thể có tốc độ nhanh như thế được.
Thái Vinh tin rằng cú đấm này của mình có thể đánh bại Trần Triệu Dương, đồng thời khiến anh không đứng lên nổi nữa.
Nếu không thể trở thành đệ tử của Giang Môn thì chính là kẻ địch.
Từ trước đến nay, tôn chỉ của Giang Môn là tiêu diệt kẻ địch!
Trần Triệu Dương ghé người sang một bên, sau đó tung một cú đá thật mạnh vào cạnh eo Thái Vinh, tốc độ nhanh như tia chớp.
Thái Vinh không ngờ Trần Triệu Dương lại né được cú đấm của mình nhanh như thế, tiếp đó hẳn ta lập tức cảm nhận được nguy hiểm vờn quanh.
Hắn ta không hề do dự, dùng hai tay chắn cạnh sườn. “Bịch...”
Tiếng va chạm vang lên, hai tay của Thái Vinh chặn lại cú đá của Trần Triệu Dương.
Thái Vinh lùi về sau mấy bước liền, còn Trần Triệu Dương thì vẫn đứng im tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều phải giật mình.
Bọn họ đều không ngờ là Trần Triệu Dương có thể đương đầu được với Thái Vinh, trông thì có vẻ như Thái Vinh còn yếu thế hơn nữa.
Lúc này, vẻ mặt của Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan thay đổi liên tục. Bọn họ biết thực lực của Trần Triệu Dương, nếu Trần Triệu Dương thật sự đánh bại và thậm chí là giết chết Thái Vinh thì có lẽ sẽ là một chuyện tốt.
Bởi vì như vậy thì có thể ngăn cản sự phát triển của Giang Môn ở thành phố Nam Hải.
Đồng thời, nếu ông cụ Diệp của bọn họ thuận lợi xuất quan thì vẫn có thể áp chế Trần Triệu Dương, như vậy thì bọn họ sẽ thống nhất được thế lực ngầm ở Nam Hải, đến lúc đó bọn họ sẽ là bá chủ của Nam Hải thật rồi.
Còn Tô Hồng Mị thì đang vô cùng lo lăng, đến lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như thực lực của cậu trai trẻ này lại tăng lên rồi. Vốn dĩ những người đăng sau Tô Hồng Mị đều cảm thấy không cam lòng khi Trần Triệu Dương đi tham gia đại hội một mình, bây giờ nhìn thấy cảnh này, ai cũng phải phục sát đất.
Những người lên sàn đấu lúc trước đều có thực lực cao cường, bọn họ mà lên thì chắc là sẽ bị đánh bay xuống dưới nhanh thôi, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Mới chớp nhoáng như thế mà Trần Triệu Dương và Thái Vinh đã đánh được mấy chục chiêu rồi. Trông Trần Triệu Dương rất thảnh thơi nhàn nhã, còn Thái Vinh thì ngược lại, hơi thở hỗn loạn, vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn đến đây, Lý Tam Đa lập tức siết chặt bàn tay. Hắn ta không ngờ rằng đã đầu quân vào Giang Môn rồi mà vẫn không thể đạt được tâm nguyện thống nhất thế lực ngầm ở Nam Hải.
“Chính mày đã ép tao đấy!", Thái Vinh biết cứ đánh như vậy thì sớm muộn gì hẳn ta cũng thua, thế là hẳn ta đụng độ một chưởng với Trần Triệu Dương rồi gắn giọng nói.
“Ồ? Còn tuyệt chiêu gì nữa thì tung ra đi, nếu không thì tao sợ là mày sẽ không còn cơ hội nữa đâu”, Trần Triệu Dương hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên nói.
“Ngông cuồng”, khuôn mặt của Thái Vinh đỏ lên, sau đó hắn ta thét dài, khắp người tản ra một khí thế đáng sợ.
“Anh ta dùng bí kỹ rồi, như thế thì sẽ làm giảm tiềm lực võ học đấy”, xung quanh có không ít người học võ, ít nhiều gì cũng nhận ra thứ mà hẳn ta đang sử dụng, vì thế rất nhiều người đứng bật lên và nói trong sự khiếp sợ.