Đó là nách, đùi trong và lòng bàn chân.
“Thằng nhãi, không ngờ cậu cũng là một cao thủ, nhưng đừng phí công vô ích nữa. Dù có vắt cạn kiệt năng lượng. trong cơ thể thì cậu cũng không thể làm gì được tôi đâu”, ông già mặc áo xanh tự tin nói.
“Thật sao?”, Trần Triệu Dương cười lên, rồi lại tiếp tục ra tay.
“Xùy..."
Lần này, ông ta vẫn không hề ngăn cản anh, nằm đấm của anh trực tiếp đánh vào bụng của ông ta, sau đó anh đẩy lên phía trên đánh trúng vào điểm chí mạng của đối phương.
“Cậu... Làm sao cậu có thể tìm thấy nó được?”, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm lại, hơi thở trên người cũng yếu đi.
“Chẳng phải còn mấy chỗ sao, đừng có cố tỏ ra thần bí vậy”, Trần Triệu Dương läc đầu khinh thường nói.
Đồng thời, anh ra tay càng dữ dội hơn, còn là những đòn chí mạng.
“Cậu không thể giết tôi được, tôi là người của nhà họ Phòng ở Vân Hải”.
Sau khi chiêu thức của ông ta bị phá vỡ thì sức mạnh cũng theo đó giảm đi rất nhiều, đối mặt với đòn tấn công dữ dội của Trần Triệu Dương, ông ta không còn sức để chống đỡ, nhưng cũng không muốn chết, nhìn anh với ánh mắt đằng. đăng sát khí, vội nói.
“Ồ! Thì ra là người của nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải sao? Tôi thực sự cũng không rõ lắm”.
Nghe thấy anh nói vậy, ông ta thoáng giật mình, trong mắt hiện lên một tia hy vọng sống sót.
“Thành phố Nam Hải của các người chỉ là tầng thấp nhất trong giới võ thuật, Vân Hải còn lớn hơn cả Nam Hải, hơn nữa, nhà họ Phòng chính là võ đạo thế gia ở thành phố Vân Hải”, ông ta tự hào nói.
“Sau đó thì sao?”, Trân Triệu Dương tò mò nhìn ông ta hỏi.
Ông ta vốn tưởng rằng Trần Triệu Dương sẽ kinh hãi, nhưng không ngờ anh lại phản ứng như vậy, điều này khiến cho ông ta không biết phải nói gì tiếp theo.
“Nếu đã không còn nữa, vậy để tôi tiễn ông lên đường”, Trần Triệu Dương đi về phía ông ta.
“Nếu cậu thật sự giết tôi, nhà họ Phòng sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu. Tôi không tin cậu có thể bảo vệ được những người xung quanh mình?”, ông ta thấy Trần Triệu Dương đi tới, hoảng sợ nói.
“Tôi ghét nhất là những kẻ uy hiếp tôi bằng cách đớ", á mắt Trần Triệu Dương lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó liền đá một phát vào cổ ông ta.
“Cậu... Cậu sẽ hối hận”, ông ta nắm chặt lấy cổ mình, giọng rít qua kẽ răng nói.
“Ông không cần lo lắng”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
Ngay sau khi Trần Triệu Dương đã giải quyết hết mọi việc, trong lúc chuẩn bị quay trở lại sơn trang thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
“Chị Mị, có chuyện gì vậy? Chị nhớ tôi rồi sao?", sau khi anh bắt máy thì cười nói..
“Cục cưng, cậu đúng là không có lương tâm, lâu như vậy. rồi mà không đến gặp người ta gì hết, hẳn là người ta rất nhớ cậu rồi”, giọng nói của Tô Hồng Mị vang lên từ đầu dây bên kia.
“Khụ khụ... Chẳng phải là vì tôi rất bận sao, chị Mị gọi đến là có chuyện sao?”, Trần Triệu Dương có chút choáng ngợp trước sự trêu ghẹo của cô ta, nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Cậu là cái đồ vô lương tâm, cậu đã quên hết những gì đã hứa với người ta rồi à?”, trong lòng Tô Hồng Mị có chút giận dỗi, người ta đã có vợ rồi, làm sao còn nhớ tới mình chứ.
“Ây da, chị Mị, nếu chị không nói thì tôi cũng quên mất rồi. Có phải là tối nay Đại hội Nam Hải sẽ được diễn ra không?”, Trần Triệu Dương tự vỗ đầu mình, suýt chút nữa đã quên mất một việc quan trọng.
“Đúng vậy, người ta tưởng hôm nay cậu không đến, bỏ rơi một người phụ nữ yếu đuối là chị đây một mình nữa chứ”, Tô Hồng Mị nghe thấy giọng nói sầu não của Trần Triệu Dương thì vui mừng, nói với giọng ẻo lả.
“Thật xin lỗi, gần đây có nhiều chuyện nên quên mất. Chị Mị yên tâm, tôi nhất định sẽ có mặt. Chị gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi”, Trần Triệu Dương vội vàng xin lỗi.
“Sơn trang Cảnh Vân”, không lâu sau, Trần Triệu Dương đã nhận được tin nhắn từ Tô Hồng Mị, anh suy nghĩ một hồi, bây giờ đến tối vẫn còn một ít thời gian, anh cần phải quay về sắp xếp một chút.
Trần Triệu Dương lập tức xoay người trở về biệt thử rồi dặn dò đám người Đường Võ.
Sau khi Huyết Hồ bị xóa sổ, anh lấy được một lô trang bị từ bọn chúng, vừa vặn trang bị cho đám người Đường Võ.
Mặc dù việc kiểm soát súng của Hoa Hạ tương đối nghiêm ngặt, nhưng vệ sĩ của những người giàu ai mà không có súng chứ.