Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương liền nhìn sang menu.
Quả nhiên, cũng là của nhà họ Giang.
“Phục vụ, qua đây một lát”, Trần Triệu Dương gọi phục vụ tới.
“Chào anh, tôi có thể giúp được gì cho anh?”
Người tới chính là phục vụ trước đó đã đưa menu cho nhóm Nam Cung Yến.
Nên anh ta đương nhiên biết mình bị gọi tới vì chuyện gì.
€ó điều lúc này, anh ta lại cười thầm trong lòng, bởi vì vừa rồi có người đã cho anh ta không ít tiền bo để anh ta cố tình làm khó khách của bàn này.
Số tiền bo này còn bằng với tiền lương một tháng của anh ta. Nghĩ tới đây, anh ta bất giác sờ lên xấp tiền màu đỏ trong túi áo mình.
Nhìn thấy tên phục vụ này, Trần Triệu Dương liền cảm thấy không đúng cho lảm, đặc biệt là động tác sờ vào túi áo vừa rồi của anh ta, hiển nhiên là không đúng với lẽ thường.
Trần Triệu Dương liền dùng khả năng xuyên thấu của mình quét qua một lượt thì phát hiện ra xấp tiền bên trong.
Lại cộng thêm từ lúc bước vào, Trần Triệu Dương đã phát hiện ra ánh mắt nhìn mình của một vài người trong nhà hàng không bình thường cho lắm, chỉ toàn sự giễu cợt.
Trần Triệu Dương hiểu ra, có người đang cố tình gây khó dễ cho mình, hay nói cách khác là có người muốn đạp lên mình để gây sự chú ý với Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã.
Haiz, đi dạo phố cùng người đẹp đúng là khổ mà, có thể gây hấn bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi đâu.
“Mang menu tiếng Hán tới đây cho tôi, ngoài ra, tôi còn cần một đôi đũa nữa", Trần Triệu Dương nói ra yêu cầu của mình bằng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Nghe thấy yêu cầu này, không chỉ những người ngồi gần ngây ra, mà cả Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đều sững sờ.
Tên phục vụ sửng sốt, điều này quả thực là quá bất ngờ.
“Thật xin lỗi anh, nhà hàng không có dịch vụ này, chỉ có menu tiếng Pháp. Hơn nữa, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng kiểu Pháp chính thống, cho nên cũng không có đũa”.
Tên phục vụ lắc läc đầu, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt rồi nói.
“Ha ha..."
Sau khi người xung quanh nghe thấy, vốn dĩ đều đang nhịn lại, không muốn cười lớn trong nhà hàng cao cấp như vậy, thế nhưng lại có một người cười thành tiếng, nên những người khác không thể nào kìm nổi nữa, tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả.
“Thật sự là chưa từng nhìn thấy có người yêu cầu đũa trong nhà hàng Pháp, đúng là kém sang”.
“Còn không đuổi người này ra ngoài thì quả thực là hạ thấp đẳng cấp của nhà hàng rồi”.
Nghe thấy lời của người xung quanh, Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đều rất ngại, tên này thực sự là khiến bọn họ tức. chết mất, sao lại đòi đũa ở nhà hàng Pháp chứ.
Suy cho cùng, không phải là ai cũng biết tiếng Pháp, cho. nên điều này sẽ không bị người khác chê cười.
“Anh chắc chứ?”, Trần Triệu Dương lại không bận tâm đến những điều này, mà nhìn phục vụ rồi hỏi một cách vô cùng. nghiêm túc.
Tên phục vụ hơi sởn gai ốc vì ánh nhìn chăm chú của Trần Triệu Dương. Cũng không biết vì sao mà mấy ngày trước đã có quy định mới.
Mỗi nhà hàng đều có thêm menu tiếng Hán, điều càng kỳ lạ hơn là lại còn có cả đũa. Quả thực là đã lật đổ nhận thức của bọn họ về nhà hàng Pháp.
Tuy đều đã được chuẩn bị, nhưng bọn họ lại không hề đặt chúng lên quầy. Bởi vì nếu thật sự đặt lên quầy, chắc là sẽ bị những nhà hàng Pháp khác của thành phố Nam Hải chê cười mất.
Thế nhưng thanh niên này không chỉ bình tĩnh yêu cầu mang menu tiếng Hán tới, hơn nữa còn ngang nhiên đòi đũa. Đây quả thực là đâm trúng điểm chết của bọn họ mà.
Tên này không phải là người của cấp trên cử tới để thị sát đấy chứ? Nếu không thì sao lại biết được chuyện này chứ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt phục vụ đó bỗng thay đổi.
“Còn trẻ thì nên biết tiền gì nên nhận và không nên nhận, sẽ bỏng tay đấy”, trên mặt Trần Triệu Dương nở nụ cười kỳ lạ rồi nói với phục vụ.
Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, sắc mặt tên phục vụ cuối cùng đã thay đổi một cách rõ rệt, anh ta nghĩ răng lần này mình sẽ thực sự toi đời.
Trần Triệu Dương móc ra một chiếc thẻ từ trong túi, nhẹ nhàng đặt lên bàn, dường như là đang kiểm chứng cho suy đoán của tên phục vụ.