Không chút do dự, Trần Triệu Dương đánh tay lái, chiếc xe lao thẳng về phía rừng rậm gần đó.
“Đùng..”
Có tiếng súng nổ, kính xe của Trần Triệu Dương bị xuyên thủng một lỗ, dù chiếc xe của anh di chuyển rất nhanh nhưng vẫn trúng đạn.
Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã lập tức hét lên, may mà họ có thói quen thắt dây an toàn, không thì vừa rồi e rằng đã bị văng ra ngoài.
“Năm chắc vào”, Trần Triệu Dương không kịp làm gì khác, chỉ có thể dặn dò bọn họ chú ý an toàn, sau đó điên cuồng lái xe về phía khu rừng phía trước mặt.
Sau đó, xe của anh lại trúng hai phát đạn nữa, may mắn thay Trần Triệu Dương rất nhạy cảm với nguy hiểm nên đã tránh được hai phát súng này.
Chỉ là chiếc xe không may mẫn như vậy, cửa sổ bên và kính chẳn gió phía trước đều đã hi sinh.
Sau khi vào rừng cây, Trần Triệu Dương nhanh chóng tắt đèn, lái xe núp phía sau một tảng đá lớn.
“Xuống xe”, Trần Triệu Dương biết xe không thể dùng được nữa, lập tức kêu hai người xuống xe.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, anh không biết ai đã tấn công mình lần này, nhưng anh biết nếu tiếp tục như vậy, bản thân anh thì không sao nhưng Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Thế nên, kế hoạch hiện tại là bắt buộc phải dành lại thế chủ động.
Trần Triệu Dương mở ra mắt xuyên thấu, sau đó xông ra ngoài.
Ngay sau khi Trần Triệu Dương lao ra, hai viên đạn bắn tỉa từ hai hướng khác nhau lần lượt nhằm vào tim và đầu anh.
Tuy nhiên, dưới con mắt xuyên thấu, tốc độ và quỹ đạo của những viên đạn này đều lọt vào mắt của Trần Triệu Dương, anh chỉ cần khẽ nhích người là tránh được.
Ngay sau đó, Trần Triệu Dương bật hết tốc lực và lao về phía hai tên súng bản tỉa.
Khi anh lao ra, ánh mắt Từ Tịnh Nhã không hề có chút hoảng sợ nào mà ánh lên một tia suy tư cùng tò mò.
“Không chỉ có người bắn tỉa, còn có những người khác”, ngay khoảnh khắc Trần Triệu Dương lao ra, xuất hiện 5 bóng người chặn anh lại.
“Các người là ai?”, vẻ mặt Trần Triệu Dương ảm đạm nhìn 5 người, trên người họ đều toát ra huyết khí nông đậm, đương nhiên, họ đều không phải người tầm thường.
“Đến đưa mày đi gặp thượng đế”, một tia máu xẹt qua trong mắt tên cầm đầu, hẳn lập tức phất tay, những người còn lại bắt đầu vây quanh anh.
Rõ ràng bọn họ không nghĩ tới việc đánh riêng lẻ, sau khi nhìn thấy tốc độ né đạn vừa rồi của Trần Triệu Dương, bọn họ cũng không có tự tin với bản thân mình đến vậy.
“Quên đi, các người không muốn nói thì thôi, chỉ cần giết hết là được”, Trần Triệu Dương không tiếp tục truy hỏi, thân hình anh lập tức lao lên, gắt gao túm lấy cổ một tên trong số đó, vặn một cái.
Rắc rắc...
Người bị bắt không có một chút phản khảng, trực tiếp bị Trần Triệu Dương vặn gãy cổ.
Sau khi nhìn thấy hình đầu hồ ly màu đỏ trên cổ tên đó, Trần Triệu Dương đột nhiên cười lạnh.
“Huyết Hồ, lần trước tôi đã cảnh cáo các người rồi, đừng có mò đến Hoa Hạ làm nhiệm vụ, xem ra các người coi lời của tôi như gió thoảng bên tai. Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ diệt cỏ tận gốc”.