“Cậu nhóc, cậu dám sao, nếu cậu thực sự làm ra chuyện. đó thì cậu chắc chắn sẽ không còn đường lui đâu”, Ngụy Nguyên nhìn thấy nụ cười như ma quỷ của Trần Triệu Dương thì đổ mồ hôi lạnh đầy người, hét lên.
Ông ta biết, mình toang thật rồi, kể cả có trở về thì cũng không có kết cục gì tốt cả.
“Vút".
Trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên tia lạnh lẽo, anh đi lại gần ông ta rồi vung tay một cái, Ngụy Nguyên lập tức bay ra ngoài.
Vu Đại Đầu bây giờ chỉ tiếc tại sao mình không ngất luôn đi, ông ta cứ trợn trừng mắt lên nhìn Ngụy Cường bị đánh gãy tứ chỉ mà khổ không gì nói nổi.
Tại sao mình lại đi giới thiệu Nam Cung Yến cho Ngụy Cường chứ, thật sự là tự mình đi tìm đường chết mà.
Trần Triệu Dương giãẫm chân xuống, đúng lúc này Ngụy Cường tỉnh lại, hắn ta thực sự cảm thấy đau thấu tận tâm gan, chỉ là tay chân bị phế hết cả rồi, không còn cách nào khác mà chỉ có thể run lẩy bẩy, miệng phát ra những tiếng như tiếng giết heo vậy.
“Đến ông rồi”, Trần Triệu Dương tất nhiên không thể nào. bỏ qua cho Vu Đại Đầu. Mặc kệ ông ta có cầu xin như thế nào thì anh cũng sẽ đối xử với ông ta như vậy.
“Nhớ lấy, tôi là Trần Triệu Dương, đừng có trả thù nhầm người”, anh gọi Ngụy Nguyên dậy, rồi đập vào vùng đan điền của ông ta nói một cách lạnh lùng.
Nói xong anh đỡ Nam Cung Yến lên rồi đi ra ngoài. Đám anh em nhà họ Ngô quan sát Trần Triệu Dương và Ngô Cường từ nãy đến giờ, sau khi nhìn thấy anh đỡ Nam
Cung Yến đi khỏi thì mới dám đi vào phòng SVỊP.
Sau khi hai anh em họ nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Đây..”, Ngô Hưng Khâm bị dọa đến sững người, còn may. mà tay chân hẳn ta vẫn khỏe mạnh bình thường, tên Trần Triệu Dương này thực sự đúng là sát nhân.
“Xảy ra chuyện lớn rồi”, Ngô Hưng Khôn hiểu rõ, chuyện này anh em họ tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không để người khác phát hiện hai anh em họ cũng có can dự vào chuyện này thì nhà họ Ngô bọn họ cũng bị tai bay vạ gió mất.
“Đi”, Ngô Hưng Khôn giữ chặt lấy em mình rồi lao nhanh ra ngoài.
Rồi gã ta lặng lẽ mang cả camera đi luôn, chỉ cần không ai biết chuyện này có dính dáng gì đến hai anh em họ là được rồi.
Còn chuyện sống chết của người nhà họ Nguy thì gã ta không quản được.
Sau khi rời khỏi tiệc rượu, Trần Triệu Dương đặt Nam Cung Yến ngồi vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho cô xong mới khởi động xe đi về nhà.
Thực sự Trần Triệu Dương cũng rất sợ hãi, anh chỉ sợ mình không đến cứu kịp thời, nếu như có chuyện gì xảy ra thì lúc đó anh hối hận cũng không kịp nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Trần Triệu Dương như. thế thì Nam Cung Yến cũng không biết nên nói gì, cô thấy may mà mình còn dẫn theo anh đến tiệc rượu, may mà Trần Triệu Dương đã cài cuộc gọi khẩn cấp vào máy cho cô.
“Nóng quá, sao anh không mở điều hòa lên?”, Nam Cung Yến cảm thấy cả người nóng bừng rồi nói với Trần Triệu Dương.
Nghe thấy lời này của Nam Cung Yến thì Trần Triệu Dương cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì giọng nói của cô tràn ngập sự nũng nịu, nó khiến cho ngọn lửa trong lòng Trần Triệu Dương suýt nữa thì bùng phát.
“Chết tiệt, họ không những bỏ thuốc mê mà còn bỏ cả thuốc kích dục”, Trần Triệu Dương quay sang nhìn Nam Cung Yến, phát hiện ra tình huống của cô thì thầm mắng một tiếng sau đó nhấn ga phóng nhanh về nhà.
“Ngồi im nào”, Trần Triệu Dương sốt ruột bởi vì Nam Cung Yến lúc này cả người nóng ran nên đang xé quần áo của mình.
Bộ lễ phục dưới tay cô bị xé thành từng mảnh nhỏ, lộ ra bờ vai ngọc ngà, Trần Triệu Dương thấy vậy thì nuốt một ngụm nước bọt.