Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 236




Trần Triệu Dương mau chóng chạy tới, tắt bếp ga đi rồi năm lấy cánh tay cô.

“Sao em lại bất cẩn như vậy, có sao không?”, anh thấy cánh tay cô đỏ lên vì bỏng dầu, trong lòng chợt cảm thấy đau xót.

Người phụ nữ này chưa từng nấu ăn bao giờ nhưng hôm nay lại đích thân vào bếp, quả thực là làm người khác khó tin.

“Em nhìn cánh tay bị bỏng đi, không biết nấu cơm thì đừng nấu!”, Trần Triệu Dương hơi quở trách Nam Cung Yến.

“Tôi chỉ muốn nấu một bữa sáng thôi, thế mà anh lại mắng tôi?", Nam Cung Yến vốn không biết nấu nên tay chân lóng ngóng, bây giờ còn bị anh trách nên lại càng ấm ức hơn.

“Hả... Anh đâu có ý muốn mắng em, chỉ là anh sợ em bị bỏng thôi”, Trần Triệu Dương vừa nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì bắt đầu luống cuống.

Nam Cung Yến vốn dĩ còn có chút ấm ức, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm và lo lắng của Trần Triệu Dương, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.

“Tôi không sao đâu, anh ra phòng ăn đi”, Nam Cung Yến rút tay ra khỏi tay của Trần Triệu Dương rồi đẩy anh ra ngoài.

Đến khi cô đi ra, anh liền trợn tròn mắt.

Đống đen ngòm đang tỏa ra mùi hương khó chịu trước mắt là thứ gì vậy?

Còn cả cái bát có màu đỏ này là thứ quái quỷ gì nữa?

Nhìn những món ăn trước mắt, trong lòng Trần Triệu

Dương liền có cảm giác bất an, e là hôm nay mình toi đời rồi.

“Nào, hãy thử đồ tôi nấu đi, xem là có hợp với khẩu vị của anh không?”, Nam Cung Yến chống tay lên căm, nhìn Trần Triệu Dương băng ánh mắt mong đợi.

Trần Triệu Dương không ngờ Nam Cung Yến học nấu ăn vì mình, nên trong lòng liền vô cùng cảm động.

Chỉ là, sự cảm động này đã hoàn toàn biến mất trong lúc. anh ăn miếng đầu tiên.

“Vãi thật, cô ấy tưởng lầm muối là đường rồi sao?”, Trần Triệu Dương nuốt một cách đau khổ, sau đó nhanh chóng gắp món khác.

“Trời đất ơi, món này nên dùng giấm... Chứ không nên dùng xì dầu đâu”.

Trần Triệu Dương nhanh chóng nếm thử một lượt ba món này. Tuy mỗi món đều khiến anh ám ảnh, nhưng anh vẫn khích lệ cô: “Không tồi, em nấu rất ngon đấy”.

“Vậy sao? Để tôi thử xem”, nghe thấy lời khen ngợi của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến liền vui mừng, lập tức giơ đũa ra.

“Anh rất đói nên em đừng ăn tranh của anh”, Trần Triệu Dương thấy vậy, mau chóng che đồ ăn lại và bắt đầu ăn.

Nam Cung Yến phụng phịu, có chút khó chịu. Đồ mình vất vả lắm mới nấu được ra, lại không được thưởng thức miếng nào.

“Anh ăn xong rồi vợ ơi, đồ em nấu ngon tuyệt cú mèo, anh đi rửa bát nhé”, Trần Triệu Dương nuốt hết toàn bộ số đồ ăn đó vào trong bụng. Chưa đợi Nam Cung Yến phản ứng lại, anh đã cầm bát đũa chạy tới nhà bếp rồi.

“Tôi...”, Nam Cung Yến ngây ra, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Nguy hiểm thật”, sau khi bước vào nhà bếp, Trần Triệu Dương lau mồ hôi trên trán.