Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 228




"Chuyện của Trần Triệu Dương mọi người thấy sao?", Diệp Sùng Minh mở miệng hỏi tất cả mọi người nhà họ Diệp.

"Chuyện này phải xử lý một cách sạch sẽ, em đã cử người đi xoá hết video rồi, những ai biết chuyện cũng đã bị bịt miệng", Diệp Minh Vĩ đứng dậy nói với Diệp Sùng Minh.

"Chú làm tốt lắm", Diệp Sùng Minh gật đầu hài lòng, ông †a cũng biết đây là cách tốt nhất rồi, sau đó nhìn về phía Diệp. Sùng Hoan - người con thứ hai có kinh nghiệm dày dặn phụ trách đối ngoại của gia tộc.

"Chú hai, chú thấy sao?", Diệp Sùng Minh gọi tên Diệp Sùng Hoan, tất nhiên là ông ta không chỉ lấy danh nghĩa báo. tư thù cho con trai mà bàn chuyện.

"Chuyện này ảnh hưởng rất xấu đến danh dự nhà họ Diệp. của chúng ta, nếu như chúng ta không làm ra trò, e rằng sẽ làm cho toàn bộ người nhà họ Diệp thành trò cười ở Nam Hải. Thế nên tôi đề nghị phái Ám Vệ đi giết Trần Triệu Dương để lấy lại danh dự cho nhà họ Diệp".

Diệp Sùng Hoan là phe cánh của Diệp Sùng Minh, vả lại ông ta hiểu rõ anh cả của ông ta nhất, đương nhiên phải tiếp lời của Diệp Sùng Minh.

Nghe được những câu nói này của Diệp Sùng Hoan, đám người nhà họ Diệp cũng không có lời phản bác nào, chuyện lần này quả thật ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Diệp của bọn họ.

"Nếu đã thế, vậy phái Ám Vệ ra tay giết hắn đi, vừa khéo dẫn mặt những gia tộc khác, để bọn họ thấy gia thế nhà họ Diệp chúng ta lớn mạnh thế nào", một cụ ông mở miệng nói.

"Tôi lại thấy không ổn, Ám Vệ là lực lượng cuối cùng của nhà họ Diệp chúng ta. Nếu như bây giờ lật con át chủ bài này lên, nhà họ Diệp chúng ta sẽ không còn gì nữa", lúc này, một cụ ông cùng chỉ với Diệp Sùng Minh, không quá đồng ý lên tiếng.

"Đúng đó, tên Trần Triệu Dương này là một thiên tài võ giả, không phải loại vô dụng gì, dù cho là Ám Vệ, nếu muốn giết được hän thì cũng tổn thất không ít".

Có người phản đối thì cũng có người tán thành, dù sao thì gia tộc càng lớn, thì tranh đấu nội bộ cũng càng nhiều.

"Không sai, chuyện này vốn là cháu Thiên Phàm gây hấn với người ta trước, người ta trả thù là lẽ đương nhiên. Nhưng mà Trần Triệu Dương dám đánh gấy cả hai tay hai chân của Thiên Phàm, chúng ta không thể để yên cho hắn được, tôi đề nghị tìm sát thủ hoặc lính đánh thuê ra tay".

Tuy rằng có người đồng ý phải trả thù Trần Triệu Dương, nhưng lại không muốn tự mình động vào, tiêu hao lực lượng gia tộc.

"Chuyện đã đến nước này rồi, chú hai, chuyện tìm sát thủ hoặc lính đánh thuê giao lại cho chú, tôi muốn trong vòng một tuần có thể nhận được tin tốt", Diệp Sùng Minh thấy một vài người phản đối thì trong lòng ông ta đã sắp bùng nổ rồi.

Lúc này, ông ta nhìn về phía mấy người phản đối kia với một ánh mắt sắc lẹm.

"Hừ, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng mà đã lo chạy đi tìm Trần Triệu Dương tính số, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm nhà họ Diệp chúng ta vùi chôn vào vực thẳm, thì ai đứng ra chịu trách nhiệm đây?"

"Đúng đấy, Trần Triệu Dương mới bao tuổi mà đã đạt tới mức thiên tài, sau lưng hắn chắc chắn phải có thầy hoặc thế lực chống lưng, chẳng lẽ chỉ vì một Diệp Thiên Phàm mà cả nhà họ Diệp chúng ta phải đối địch với một thế lực lớn mạnh nào đó sao?"

Những người phản đối kia đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Sùng Minh, nhưng bọn họ cũng chả sợ, bao năm rồi, Diệp Sùng Minh cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

"Lão Thất, lão Cửu - ngân sách nổi tiếng", lúc này, Diệp Sùng Minh gọi tên hai người vừa lên tiếng, phía sau lại có câu "ngân sách nổi tiếng" rồi không nói thêm gì cả.

Khi nghe được thấy Diệp Sùng Minh nói, sắc mặt lão Thất và lão Cửu đột nhiên biến sắc, lập tức ngậm miệng lại.