Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 227




Vẻ mặt ông cụ Cố tràn ngập lo lắng nói.

Mặc dù ông cụ vô cùng tin tưởng vào thực lực của Trần Triệu Dương, nhưng theo tình hình trước mắt, thủ đoạn của đối phương không phải là hạng xoàng.

"Yên tâm, tôi còn mong bọn họ mau tìm tới, để tôi giải quyết một lần cho xong", Trần Triệu Dương nấy giờ luôn bực bội trong người, vậy mà lại để cho hai tay súng bản tỉa kia chạy thoát, nếu như anh cũng có một cây súng bản tỉa trong tay thì hai tên kia đừng hòng chạy được.

Ông cụ Cố và Giang Tử Phong nhanh chóng rời đi, chỉ còn Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương ở lại, ông cụ Cố sẽ tìm người dọn dẹp thi thể của mấy tay súng ở bên ngoài sau.

"Vợ ơi, anh bị thương rồi, đau quá đi mất", nhìn thấy hai "con kỳ đã cản mũi" đã rời đi, Trần Triệu Dương liền năm vật ra sofa, mặt mày tràn đầy đau đớn.

Nghe Trần Triệu Dương nói thế, Nam Cung Yến nhất thời luống cuống tay chân, nhanh chóng đi đến bên cạnh Trần Triệu Dương đưa tay nắm lấy tay anh.

"Anh bị thương ở đâu, có sao không hả?", Nam Cung Yến nóng ruột tới sắp khóc, giờ phút này trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, từng hồi tiếng súng vừa nãy thật sự quá đáng sợ, cô cực kỳ lo lắng Trần Triệu Dương sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này Trần Triệu Dương lại đột nhiên la lên, cô đương nhiên vô cùng hoảng sợ.

"Ngực anh đau quá", Trần Triệu Dương hí hí mắt nhìn Nam Cung Yến nói.

"Đau ở đây à? Vậy phải làm sao bây giờ?", Nam Cung Yến sốt ruột đặt bàn tay mềm mại lên ngực Trần Triệu Dương xoa xoa.

Cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương vô cùng thoả mãn.

"Còn ở đây, ở đây, chỗ này..."

Rất nhanh sau đó, Nam Cung Yến cảm thấy có gì đó sai sai, sắc mặt cô bỗng nhiên lạnh xuống, đứng phắt dậy, đá cho Trần Triệu Dương một cái thật mạnh vào chân.

"Đồ xấu xa, đồ lưu manh, đồ mặt dày..."

Mảng xong, Nam Cung Yến vọt lên phòng.

"Cái tên đểu cáng kia mặt dày chết đi được!"

Về đến phòng mình, Nam Cung Yến chôn đầu trong chăn nhưng miệng vẫn còn càm ràm.

Nhưng mà vừa nấy mình thật sự đã lo lắng cho anh ấy sao?

Không phải! Sao mình lại có thể lo cho cái tên lưu manh đó được chứ?

Tuyệt đối không phải! Nhất định là bị ảo giác rồi!

Cơ mà tên xấu xa kia dù hơi manh động nhưng cũng ra dáng đàn ông lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến dần đỏ ửng.

Dưới lầu, Trần Triệu Dương ôm cái chân đau nhưng miệng. lại cười toe toét.

Người phụ nữ này ra tay nhẫn tâm quá, giày cao gót mà đạp kiểu này, đau lắm chứ đùa.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Triệu Dương đột nhiên nhận được một tin nhắn, mở tin nhắn ra xem, rốt cuộc khoé miệng anh liền kéo lên.

Cuối cùng ông đây cũng có tiền rồi, ông già kia bóc lột mình bao năm, sau cùng cũng chịu chuyển khoản rồi.

Tại phòng khách nhà họ Diệp, Diệp Thiên Phàm đã được rửa mặt chỉn chu lại, nhưng sắc mặt hẳn ta vẫn cực kỳ khó coi.

Vẻ mặt người nhà họ Diệp bên trong phòng khách cũng chẳng hơn là bao. Lúc này, toàn bộ nhà họ Diệp yên ảng như sắp sửa xảy ra một trận phong ba bão táp.

"Chú ba, Song Tử đã trở về chưa?", Diệp Sùng Minh đột nhiên mở miệng hỏi một người đàn ông cao gầy trong đó.

"Anh cả, Song Tử về rồi, nhưng lại thất bại", Diệp Sùng Sâm nghiêm túc trả lời.

"Song Tử mà thất bại sao? Vậy có để bại lộ không?", Diệp Sùng Minh có hơi sửng sốt một chút, dĩ nhiên ông ta không ngờ Song Tử lại thất bại được, nên biết Song Tử chính là tay. súng bản tỉa át chủ bài của nhà họ Diệp bọn họ.

Hai người này là anh em sinh đôi nên có thần giao cách cảm, bọn họ không cần giao tiếp bằng ngôn từ, chỉ cần một người hành động, người còn lại ät hẳn sẽ biết phối hợp như thế nào, có thể nói là sự hợp tác hoàn hảo.

Không ngờ, tay súng bản tỉa át chủ bài vậy mà lại thất bại, xem ra phải cân nhắc lại kế hoạch đối phó với Trần Triệu Dương rồi.