“Tiểu Yến, như vậy đi, cô đừng vội lo lắng, tôi sẽ tới Câu lạc bộ Giải trí Quốc tế ngay bây giờ”, ông cụ Cố hít sâu một hơi, theo sau là cái nhìn quyết đoán.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Nam Cung Yến lại có chút được thả lỏng, cô biết rằng với tính khí của Trần Triệu Dương, e rằng sự việc sẽ thật sự làm lớn chuyện.
Cô nghiến răng trực tiếp lái xe chạy về phía Câu lạc bộ Giải trí Quốc tế.
Mà vào lúc này nhà họ Diệp còn chưa nhận được tin tức, Diệp Sùng Minh đang chiêu đãi một vị khách quý.
“Anh Cố Ngôn, không nghĩ tới đã nhiều năm không gặp mà anh vẫn trẻ như vậy”, ánh mắt Diệp Sùng Minh vô cùng kinh ngạc nhìn người bạn cũ nhiều năm của mình.
Diệp Sùng Minh chính là người đứng đầu của nhà họ Diệp, bố của Diệp Thiên Phàm, đã hơn năm mươi tuổi nhưng khi so với Cố Ngôn hơn ông ta ba tuổi đang ngồi ở phía đối diện trông như mới ngoài 40 tuổi kia điều này thực sự khiến ông ta khó mà tin được.
“Ha ha, Sùng Minh này, chú cũng không phải không biết tôi là một võ giả, cơ thể tráng kiện là điều rất bình thường”, trên mặt Cố Ngôn mang theo tia đắc ý, nhấp một ngụm trà nói.
“Nhưng theo như tôi biết, chỉ có võ giả cấp tiên thiên mới có thể đi tới bước này, không lẽ anh...”, trong mắt Diệp Sùng Minh lộ ra sự chấn kinh.
“Vẫn chưa đến mức đó, tôi hiện giờ vẫn là hậu thiên võ giả, nhưng hiện tại đã tiến tới bước đạp sơn kia rồi, cũng được coi như một nửa tiên thiên, thật sự có chút mong đợi, không biết cấp bậc thiên tiên sẽ như thế nào”, Cố Ngôn lắc đầu, ánh mắt đầy khát khao.
“Bán tiên thiên, vậy cũng sắp tiến tới tiên thiên rồi, không biết anh Cố Ngôn sau này có dự định gì không?”, mắt Diệp Sùng Minh xẹt qua một tia khác thường, tít mắt cười hỏi.
“Tạm thời chưa có, còn không phải là đến tìm Sùng Minh chú uống trà tán gẫu sao”, Cố Ngôn thân là một võ giả bán tiên thiên đương nhiên sẽ có sự kiêu ngạo của mình.
Ông ta quả thực muốn dựa vào nhà họ Diệp, chung quy nhà họ Diệp cũng được coi là gia tộc số một tại Nam Hải, nhưng nếu chỉ nói suông muốn nương nhờ thì sợ rằng sẽ không giành được sự xem trọng từ nhà họ.
“Ông chủ, không hay rồi”.
Ngay khi Diệp Sùng Minh định mở lời, một giọng nói thất hốt hoảng tới.
“Hỗn xược, không nhìn thấy tôi đang chiêu đãi khách quý à, cút ra ngoài cho tôi, tự mình nhận gia pháp”, Diệp Sùng Minh bị cắt ngang thì không vui vẻ gì, lập tức giận dữ quát to.
“Tôi..., người tới nhìn thấy Diệp Sùng Minh phát hỏa, đặc biệt khi nghe tới gia pháp tức khắc toàn thân run lên, trong mắt lộ ra sự kinh hoàng.
“Sùng Minh, đừng nóng giận như vậy, cứ nghe xem có chuyện gì, có lẽ thực sự có việc vô cùng khẩn cấp”, Cố Ngôn vô cùng hưởng thụ lời nói vừa rồi của Diệp Sùng Minh, lập tức cười nói.
“Hừ, nếu anh Cố Ngôn đã nói thay anh ta, vậy tôi sẽ cho anh ta một cơ hội”, Diệp Sùng Minh gật đầu liền quay lại nhìn người vừa tới.
“Nói đi, có chuyện gì? Nếu như không phải là chuyện quan trọng thì tăng gấp đôi gia pháp”.
Nghe được lời ông chủ, trong lòng người mới tới cực kỳ sợ hãi, nhưng nhớ tới tính quan trọng của tin tức vừa nhận được thì anh ta không dám trì hoãn nữa, lập tức rút điện thoại, phát một đoạn video cho Diệp Sùng Minh và Cố Ngôn xem.
Diệp Sùng Minh xem đoạn video này sắc mặt càng ngày càng khó coi, một chân liền đá người kia bay ra ngoài, điện thoại cũng rơi xuống đất vỡ nát.
“Là ai? Nói”, Diệp Sùng Minh nộ khí ngút trời gầm lên.
Không sai, video này chính là do nhóm công tử bột Nam Hải truyền ra ngoài, và nó ngày càng được lan truyền rộng rãi.
Cố Ngôn sau khi xem video kia cũng nhíu mày, nhưng thấy dáng vẻ này của Diệp Sùng Minh thì ông ta liền biết có lẽ có người đã chọc tới nhà họ Diệp rồi, đây ngược lại là một cơ hội tốt để ông ta thể hiện thực lực của mình.