Những người Nam Hải trong nhóm chat này đều có suy nghĩ như nhau.
Khi Trần Triệu Dương làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ phải hứng chịu cơn tam bành của Diệp Hữu, thậm chí những người có liên quan đến Trần Triệu Dương đều sẽ chịu hậu quả †o lớn đến từ nhà họ Diệp.
Giang Tử Phong xem tin nhắn thấy mọi người bàn tán vậy thì thở dài nói: “Hi vọng anh Dương sẽ không sao”.
Về phía Giang Uyển Quân, cô ấy bất chấp cả đêm khuya đến gõ cửa phòng bố mình.
“Bố! Xảy ra chuyện lớn rồi...”
Cô ấy lo lảng hét lên.
Lúc này, Giang Sơn vẫn còn chưa ngủ liền mở cửa bước ra, vừa nhìn thấy cô ấy liền hỏi: “Con đến tìm bố là vì chuyện của Trần Triệu Dương sao?”.
Giang Sơn nằm bắt tin tức cực kỳ nhanh, ông ta sẽ nhận được tin ngay sau khi có chuyện xảy ra ở cái đất Nam Hải này.
“Vâng, bố, bố phải giúp anh ấy”.
Giang Uyển Quân nói.
“Bố không thể giúp được”.
Giang Sơn thở dài nói.
“Bố, tại sao?”, Giang Uyển Quân lo lắng nói: “Anh ấy đã cứu mạng con. Đó là ân nhân của con, lẽ nào bố tính bỏ mặc không giúp sao?”
“Không phải bố không muốn giúp, mà là bố không có khả năng giúp được gì trong chuyện này. Cậu ta dây vào là người của nhà họ Diệp, hơn nữa lại còn làm lớn chuyện ra như vậy. Không ai có thể bảo vệ được cậu ấy cả”.
Giang Sơn nghiêm túc nói: “Uyển Quân, con đừng xen vào chuyện này. Ai dám xen vào, nhất định sẽ bị nhà họ Diệp trả thù đấy con biết không”.
“Bố, là tên Diệp Thiên Phàm đó sai trước, đồng thời cũng chính anh ta đã gây chuyện trước”, Giang Uyển Quân kích động nói: “Anh Dương chỉ là đang bảo vệ công lý mà thôi”.
Ông ta vỗ vào vai Giang Uyển Quân nói: “Vậy thì đã sao? Con gái, nhà họ Diệp không thể dây vào được đâu. Chuyện này bố cũng đành bó tay thôi”.
Dứt lời, Giang Sơn thở dài một hơi rồi đóng cửa lại.
Nam Cung Yến cũng nhận được rất nhiều tin tức, tất cả đều là video về việc Diệp Thiên Phàm bị dạy cho một bài học nhớ đời.
Xem những đoạn video này, Nam Cung Yến cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Cô thực sự không biết phải làm sao, không ngờ Trần Triệu Dương lại điên cuồng như thế.
Nói để Diệp Thiên Phàm phải trả giá gấp mười lần thì ngay lập tức chuyện đó lại trở thành sự thật.
Reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Nam Cung Yến vang lên.
Là Giang Tử Phong gọi đến.
Cô ngay lập tức bắt máy hỏi: “Tử Phong, sao rồi?”
“Chị dâu, em cũng hết cách rồi. Bác cả nói rằng không thể giúp được gì”, cậu ấy bất lực nói: “Chị dâu, em đoán là không ai có thể giúp được. Hay là chị giúp anh Dương rời khỏi Hoa Hạ ngay lập tức đi”.
Câu trả lời này của Giang Tử Phong hoàn toàn năm trong dự đoán của Nam Cung Yến, cô biết răng Giang Sơn không có khả năng đắc tội với nhà họ Diệp.
Nam Cung Yến cúp máy, không nghĩ nhiều mà trực tiếp kêu Đường Võ lái xe đưa cô đến câu lạc bộ Giải trí Quốc tế.
Vốn dĩ Nam Cung Yến cần phải tránh chuyện này càng xa càng tốt, hoặc có thể tự bảo vệ mình. Nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy mình nên ở bên anh vào lúc này.
Lúc này, cô nhớ đến một người. Ông cụ Cố!
Nam Cung Yến ngồi trên xe, cô lập tức gọi điện thoại cho. ông cụ Cố.
Sau một hồi chuông dài thì ông cụ Cố cuối cùng cũng bắt máy.
“Cung Yến, có chuyện gì mà cô gọi đến muộn vậy?”, ông cụ Gố trầm giọng hỏi.
“Ông cụ Cố, xảy ra chuyện rồi. Trần Triệu Dương gặp phải rắc rối lớn, rất cần sự giúp đỡ của ông”.
Nam Cung Yến kích động nói: “Có lẽ chỉ có ông mới có thể bảo vệ được anh ấy”.
“Chuyện gì đã xảy ra? Cô cứ từ từ nói”. Nghe giọng điệu của cô, ông cụ hỏi.
Nam Cung Yến kể tóm tắt về mọi việc đã xảy ra cho ông cụ Cố.
Nghe những gì Nam Cung Yến nói, ông cụ không khỏi hít một hơi nói: “Trần Triệu Dương... Cậu ta, lần này cậu ta cũng điên cuồng quá rồi. Cậu ta thế mà lại dám động tay động chân với Diệp Thiên Phàm”.
“Ông cụ Cố, anh ấy bốc đồng như thế cũng là có lý do. Hiện tại, ông có thể cứu anh ấy không?”, Nam Cung Yến lo lắng nói.