Tới nơi, sau khi Trần Triệu Dương trả tiền, tài xế taxi vội vã rời đi.
Đương nhiên trước khi rời đi vẫn tốt bụng khuyên Trần Triệu Dương đừng đâm đầu vào chỗ chết.
Đứng trước cửa câu lạc bộ, Trần Triệu Dương tự châm một điếu thuốc.
Trần Triệu Dương định hút xong điếu thuốc này sẽ đi vào trong đó.
Tingl
Lúc này điện thoại của Trần Triệu Dương kêu lên.
Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra coi.
Là Nam Cung Yến gọi tới.
“Alo.."
Trần Triệu Dương không nghĩ ngợi nhiều rồi bät máy. “Trần Triệu Dương anh đang ở đâu?"
Ở đầu dây bên kia, Nam Cung Yến hỏi một cách gấp gáp.
“Trước cửa câu lạc bộ Giải trí Quốc tế", Trần Triệu Dương đáp.
“Anh có phải muốn tới gây chuyện với Diệp Thiên Phàm không?", Nam Cung Yến kích động hỏi.
“Đúng".
“Trần Triệu Dương, anh điên rồi à? Anh về ngay cho tôi", Nam Cung Yến ở đầu dây bên kia gấp gáp vô cùng: "Diệp Thiên Phàm không phải người anh có thể chọc được đâu. Không ai chọc nổi hẳn hết, anh về nhà ngay cho tôi. Anh sẽ chết đó anh hiểu không?"
“Hehe, vợ à, sao em đột nhiên lại quan tâm anh vậy, có phải là phát hiện ra đã yêu anh rồi không?"
Trần Triệu Dương cười đáp.
“Trần Triệu Dương, giờ tôi không có tâm trạng để đùa với anh đâu. Anh về đây ngay cho tôi".
Nam Cung Yến có chút khó chịu nói: "Chuyện của Đại Quân tôi đã nghe qua rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện đó".
“Giải quyết thế nào?" Trần Triệu Dương lạnh giọng đáp. “Tóm lại là tôi sẽ giải quyết".
Nam Cung Yến tiếp tục nói: "Anh về ngay cho tôi, ngay lập.tức”.
“Hehe", Trần Triệu Dương cười nhẹ và đáp: "Đợi anh giết Diệp Thiên Phàm rồi anh sẽ về ngay. Em yên tâm đi, dù anh không có về được nữa thì cũng sẽ không làm liên luy tới em
đâu". “Không phải tôi sợ anh liên..."
Nam Cung Yến chưa kịp nói dứt lời, Trần Triệu Dương đã cúp máy rồi.
Nam Cung Yến cầm lấy điện thoại, ngây người một chỗ, lúc này cô thực sự thấy rất hoang mang.
Cô tin là Trần Triệu Dương thật sự có thể làm ra chuyện đó, nhưng Nam Cung Yến nhất thời không biết nên xử lý thế nào.
Nhà họ Diệp ở Nam Hải không phải ai cũng có thể chọc nổi đâu.
Trần Triệu Dương đi gây sự với Diệp Thiên Phàm, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc này Nam Cung Yến lại suy nghĩ, sao cô phải lo lắng cho Trần Triệu Dương như vậy? Nếu như anh xảy ra chuyện, đáng ra cô phải vui mừng mới đúng chứ? Chẳng nhẽ đúng như những gì anh nói ư, cô đã động lòng thật rồi?
Nam Cung Yến lắc đầu, cô phát hiện ra tình cảm cô dành cho Trần Triệu Dương thật khó để xác định rõ ràng.
Trần Triệu Dương cúp máy, vứt đầu thuốc lá xuống đất rồi đi về phía bên trong câu lạc bộ Giải trí Quốc tế.
Câu lạc bộ Giải trí Quốc tế là do một đám thiếu gia tự cho mình giỏi giang lập nên, từ sau khi câu lạc bộ này thành lậ nó liền trở thành nơi giới thượng lưu ở Nam Hải thường xuyên lui tới, và cũng có không ít người cảm thấy nở mày nở mặt khi được tới đây tiêu tiền. Đương nhiên Diệp Thiên Phàm cũng là một trong những cổ đông đứng sau câu lạc bộ này.
Trần Triệu Dương vừa bước tới trước cửa liền có vài người mặc đồng phục đi tới ngăn lại.
“Đứng lại, mày tới đây để làm gì?"
Người đứng trên cùng chỉ tay về phía anh và hỏi. “Tìm người".
Trần Triệu Dương đáp.
“Tìm ai?"
“Diệp Thiên Phàm!".
Trần Triệu Dương đáp.
“Tìm anh Diệp?"
“Tìm anh Diệp làm gì?"
Tên bảo vệ nhìn chằm chäm vào Trần Triệu Dương và hỏi.
Bọn họ thấy Trần Triệu Dương ăn mặc rất phổ thông, không giống như người có tiền có quyền tới đây chút nào.
“Tính sổ!"
Trần Triệu Dương đáp.
“Tính sổ chuyện gì?"
“Hẳn đánh trọng thương anh em của tôi. Tôi tới tìm hẳn để bắt hắn phải đền gấp chục lần", Trần Triệu Dương bình thản đáp.
Mấy tên bảo vệ nghe thấy vậy liền có chút ngây người, nhưng ngay sau đó khoé miệng bọn họ khẽ nhếch lên thành một điệu cười.
“Tức là tới đây gây sự". “Thăng nhãi, mày có biết mày đang gây sự ở đâu không?”
“Giờ cút ngay đi. Bọn tao có thể xem như chưa nhìn thấy gì”.
“Cút! Muốn tới gây chuyện với anh Diệp, chờ tới kiếp sau đi.
Bọn họ chỉ vào Trần Triệu Dương rồi nói một cách mỉa mại.
Mà lúc này, Trần Triệu Dương đã tiến lên phía trước một bước.
Trần Triệu Dương tiến lên phía trước một bước, nhìn đám người trước mặt bình thản nói: "Ai ngăn cản đều phải chết!"