Trần Triệu Dương trầm giọng nói.
Triệu Ngũ nghe giọng Trần Triệu Dương có gì đó không. đúng, ông ta liền hỏi: "Anh Dương, anh muốn tìm ai vậy?”
"Diệp Thiên Phàm!", Trần Triệu Dương nghiến răng nói.
"Diệp Thiên Phàm?", Triệu Ngũ sửng sốt nói: "Diệp Thiên Phàm của nhà họ Diệp, cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải đó sao?"
"Đúng vậy, người tôi tìm là hẳn tal"
Trần Triệu Dương nói.
"Anh Dương, anh tìm hẳn ta làm gì?”
Triệu Ngũ hỏi.
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, tôi muốn tìm hẳn ta ông tìm cho tôi là được", Trần Triệu Dương nói: "Có tìm được không?"
“Anh Dương, anh đợi một chút, lát nữa tôi sẽ báo cho. anh".
Triệu Ngũ không dám trì hoãn, lập tức đồng ý. Trần Triệu Dương cúp điện thoại đi ra ngoài chờ.
Bước đến bên lề đường, Trần Triệu Dương hút một điếu thuốc.
Trần Triệu Dương đã nghĩ kỹ, để tránh cho Diệp Thiên Phàm lại tìm đến nhà Hồ Đại Quân trả thù lần nữa, lần này anh phải ra tay làm thịt Diệp Thiên Phàm.
Điếu thuốc vừa tàn thì điện thoại di động lại vang lên.
Là điện thoại của Triệu Ngũ.
"Anh Dương, tìm được rồi".
Vừa nhấc điện thoại, Triệu Ngũ liền nói.
"Ở đâu?"
Trần Triệu Dương hỏi.
"Hắn ta đang ở một câu lạc bộ địa phương tên là Giải trí Quốc tế", Triệu Ngũ nói xong lại hỏi: "Anh Dương, thật ra anh †ìm hắn có chuyện gì vậy? Người này vừa ngông cuồng lại vừa hống hách, đừng dính vào hắn thì hơn".
"Giết hẳn!"
Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói.
Hả!
Triệu Ngũ nghe thấy câu trả lời thì liền sửng sốt.
"Anh Dương, tuyệt đối không được đâu! Nếu anh giết chết hẳn thì không ai có thể bảo vệ được anh".
Triệu Ngũ vội vàng khuyên nhủ: "Vả lại đến lúc bọn họ điều tra ra được tôi là người cung cấp hành tung của hẳn ta cho anh biết, thì tôi cũng sẽ gặp phiền phức".
Triệu Ngũ biết Trần Triệu Dương là một kẻ điên dám nói dám làm, nếu ông ta biết Trần Triệu Dương muốn làm chuyện này, ông ta tuyệt đối sẽ không giúp Trần Triệu Dương đi thăm dò tin tức.
"Yên tâm, tôi sẽ không để ai biết ông là người giúp tôi đâu". Trần Triệu Dương cam đoan với Triệu Ngũ.
"Anh Dương, anh nghe tôi đi, muôn ngàn lần không thể động vào Diệp Thiên Phàm. Hơn nữa, câu lạc bộ Giải trí Quốc tế này không phải ai muốn vào cũng vào được. Nếu anh ra tay ở đó, tôi sợ anh sẽ gặp nguy hiểm", Triệu Ngũ sốt sảng khuyên: "Nếu giữa hai người xảy ra mâu thuẫn gì, để tôi nhờ người đứng ra hoà giải được không".
"Không cần đâu!", Trân Triệu Dương lạnh nhạt nói: "Kẻ nào ở đó dám cản tôi thì tôi giết kẻ đó, còn tối nay ai ngăn tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua".
Dứt lời, Trần Triệu Dương liền cúp máy ném tàn thuốc qua một bên.
Sau đó, Trần Triệu Dương bắt một chiếc taxi, anh nói tên câu lạc bộ Giải trí Quốc tế cho tài xế chạy đến.
Đến tận khi Trần Triệu Dương cúp điện thoại Triệu Ngũ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ông ta không biết vì cớ gì Diệp Thiên Phàm lại đắc tội Trần Triệu Dương để anh phải giết hẳn ta cho bằng được.
Nhưng Triệu Ngũ cảm thấy bất kể như thế nào, ông ta cũng nên báo cho Diệp Thiên Phàm biết trước một tiếng, để Diệp Thiên Phàm tránh mặt, nếu không đến lúc xảy ra chuyện, người của nhà họ Diệp tra ra thì ông ta cũng sẽ gặp phiền phức.
Triệu Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, ông ta tìm người giúp mình điều tra số điện thoại của Diệp Thiên Phàm.
Triệu Ngũ biết rõ thực lực của Trần Triệu Dương biến thái đến chừng nào.
Trần Triệu Dương đã muốn ra tay thì bố con thằng nào cản được.
Triệu Ngũ chờ người khác điều tra số điện thoại, một lúc. cũng được hồi âm.
Ông ta lập tức lấy điện thoại gọi vào số đó. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy. "Alo, có phải cậu Diệp không?”
Triệu Ngũ kích động nói: "Tôi có một chuyện quan trọng muốn báo cho cậu biết!"
"“Hì hì, bây giờ cậu Diệp đang bận, có chuyện gì quan trọng cũng không rảnh nghe đâu", đầu dây bên kia truyền đến giọng cười đắc ý một cô gái.
"Không được đâu! Thật sự rất quan trọng, bây giờ có người đang muốn đến giết cậu Diệp của cô đó!", Triệu Ngũ vội vàng nói: "Cô đưa điện thoại cho cậu Diệp nhanh lên, tôi sẽ tự nói... tít tít tít..."
Triệu Ngũ còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Triệu Ngũ gọi lại thì bên đó tắt luôn điện thoại.
Triệu Ngũ cầm điện thoại läc đầu nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi, tối nay Nam Hải nhất định xảy ra chuyện lớn rồi!"