Trần Triệu Dương bắt đầu châm cứu, sử dụng phương pháp châm cứu Thái Ất.
Thế nhưng chẳng có hiệu quả gì cả.
Tiếp đó, Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới nữa, anh quyết định thử các phương pháp châm cứu của mình hết một lượt.
Dù sao anh cũng chưa làm chuyện khởi tử hồi sinh bao giờ.
Hôm nay, anh quyết định sẽ thử một lần, điên cuồng một
Thầy Ôn ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi.
Vốn dĩ ông ta đã cảm thấy khiếp sợ trước việc Trần Triệu Dương biết hai phương pháp châm cứu rồi.
Bây giờ, Trần Triệu Dương lại còn sử dụng mấy phương pháp liền.
Hơn nữa tất cả đều là những phương pháp mà ông ta không biết, chỉ có điều ông ta nhìn ra được rằng những phương pháp châm cứu ấy đều vô cùng ảo diệu.
“Bậc thầy giấu tài đây mà”.
Thầy Ôn không nhịn được trầm trồ: “Không ngờ cậu ấy lại biết nhiều phương pháp châm cứu như thế”.
Bác sĩ vẫn đứng lắc đầu bên cạnh, nói: “Vẫn không có. hiệu quả, biết nhiều đến mấy thì cũng vô dụng”.
Bác sĩ vẫn nhìn chăm chăm vào máy móc, nhịp tim của Hồ Đại Quân không hề có dấu hiệu đập trở lại.
“Chưa chắc đâu”, thầy Ôn quả quyết nói: “Có đôi khi ông không thể hiểu được sự thần kỳ của trung y đâu”.
Kể từ khi về hưu, thầy Ôn mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với trung y, sau đó ông ta mới phát hiện ra rằng trung y thực sự là rất thâm sâu. Ví dụ như lúc này, trong lúc Trần Triệu Dương châm cứu, ông ta cảm thấy có một dòng khí đang vờn quanh trên người anh.
Dùng khí để điều khiển kim châm!
Đây cũng chính là điều khiến thầy Ôn kinh ngạc, nhưng dĩ nhiên là ông ta cũng không dám khẳng định.
Sử dụng hết kim, Trần Triệu Dương ngừng lại. PhùtI
Sau khi dừng lại, anh thở phào một hơi, cảm thấy cơ thể mật lả.
“Trần Triệu Dương, tình hình sao rồi?”
Thầy Ôn nhìn Trần Triệu Dương và hỏi trong sự hồi hộp.
Nếu đến mức này rồi mà Trần Triệu Dương còn cứu được thì quả thực là kỳ tích của y học, thầy Ôn cảm thấy mình sẽ là
người chứng kiến kỳ tích.
Trần Triệu Dương lắc đầu, trầm giọng nói: “Vô dụng, vì sao lại vô dụng nhỉ?”
Trần Triệu Dương nản lòng nói.
“Trần Triệu Dương, trước kia cậu đã từng cứu người như thế bao giờ chưa?”
Thầy Ôn hỏi Trần Triệu Dương. “Chưa”, Trần Triệu Dương lắc đầu nói.
“Cố gảng hết sức là được rồi”, thầy Ôn an ủi: “Người chết không thể sống lại được”.
“Tôi đã nói là không được đâu mà”.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Từ bỏ đi, đợi y tá tới xử lý những chuyện còn lại thôi”.
Nhưng Trần Triệu Dương lại cắn răng nói: “Tôi vẫn muốn thử một lần nữa”.
Dứt lời, anh lại cầm kim châm cứu lên.
Trần Triệu Dương cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện Hồ Đại Quân gặp nạn, nếu hôm qua anh dạy dỗ Diệp Thiên Phàm ngay thì đã chẳng cần Hồ Đại Quân ra tay.
Vậy nên trong suy nghĩ của Trần Triệu Dương, anh tuyệt đối không thể để Hồ Đại Quân chết được, bất kể thế nào anh cũng phải cứu được anh ta.
Dùng mọi biện pháp có thể!
*Vì sao cậu lại cố chấp như thế chứ! Thầy Ôn, ông xem...”
Bác sĩ bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Để cậu ấy thử một lần nữa đi”, thầy Ôn thở dài nói: “Nếu không thì cậu ấy không chịu từ bỏ đâu”.
“Thôi được rồi”, bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Người chết không thể sống lại, đạo lý này chỉ đơn giản thế thôi”.
Trần Triệu Dương châm cứu lần thứ hai, tiến hành được một nửa thì anh phát hiện ra điều bất thường.
Bởi vì Hồ Đại Quân vẫn không có phản ứng gì cả. Suy nghĩ của Trần Triệu Dương lần này là dùng kim châm cứu đưa khí vào người Hồ Đại Quân, để các cơ quan trong cơ thể anh ta vận hành.