“Chuyện, chuyện quái gì vậy? Có người đã động tay vào xe của em ư?"
Giang Uyển Quân ngỡ ngàng khi nhìn thấy rất nhiều hoa tươi và bóng bay trong xe mình, còn được xếp theo biểu tượng của tình yêu.
“Chắc là kẻ điên cuồng nào si mê em nên muốn theo đuổi đấy thôi”, Trần Triệu Dương cười nói.
“Cho dù là như vậy, cũng không cần phải làm xe em ra nông nỗi này chứ”, Giang Uyển Quân phẫn nộ nói.
Tuy vẫn luôn có người theo đuổi cô ấy, nhưng trước giờ chưa từng có người to gan đến mức khiến cho xe của cô ấy thành như vậy.
“Đã bảo là kẻ điên cuồng theo đuổi mà”.
Trần Triệu Dương nhìn qua rồi nói: “Có gì mà không thể làm được chứ?”
Liếu thực sự có người theo đuổi em như thế này, em cũng không thèm”.
Giang Uyển Quân nói bằng vẻ vô cùng kiên định. Bịch! Bịch!
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một chuỗi tiếng động vô cùng có tiết tấu.
Trần Triệu Dương và Giang Uyển Quân nhìn sang.
Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe bán tải xuất hiện, phía trên đang chở hai chiếc loa lớn.
Ở giữa có một cậu thanh niên ăn mặc khá lòe loẹt. “Là anh ta”. Vẻ mặt Giang Uyển Quân khá khó chịu.
“Ai vậy?”
“Là tên không biết xấu hổ tự xưng là cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải”, Giang Uyển Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên của anh ta là Diệp Thiên Phàm”.
Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải sao?
Trần Triệu Dương liếc qua, nhìn có vẻ cũng không ngông cuồng lắm.
Chiếc xe tiến lại gần, hắn ta liền cất tiếng hát một cách tràn trề cảm xúc: “Yêu em mãi mãi, yêu em suốt kiếp”.
Bài hát thì rất da diết, nhưng lại hơi lạc giọng. “Đủ rồi, Diệp Thiên Phàm, anh dừng lại ngay cho tôi!”
Giang Uyển Quân không chịu nổi sự ô nhiễm tiếng ồn này, cô ấy khó chịu hét lên.
“Uyển Quân nhà tôi không thích, mau tắt nhạc đi!”
Diệp Thiên Phàm lập tức hét lên.
Hắn ta vừa hét xong, âm thanh lập tức dừng lại.
Diệp Thiên Phàm liền cầm một bó hoa rồi nhảy xuống từ trên xe bán tải. Lúc bước tới trước mặt Giang Uyển Quân, hẳn
†a còn cố tình hất tóc lên.
Diệp Thiên Phàm nhìn Giang Uyển Quân cười rồi nói: “Uyển Quân, bất ngờ không? Em thích không?”
“Diệp Thiên Phàm, tôi chẳng thấy bất ngờ chút nào, anh đây là đang phá hoại xe của tôi đấy”.
Giang Uyển Quân vừa lườm đối phương vừa nói.
Diệp Thiên Phàm không cho là vậy, vừa cười vừa nói: “Hỏng rồi thì cùng lắm là đền cho em một chiếc khác. Chỉ cần em thích, anh sẽ đền cho em một chiếc một triệu tệ. Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, nhà anh thiếu gì tiền”.
Giang Uyển Quân thật sự cạn lời. Cô ấy phát hiện ra rằng mình không thể tiếp tục nói chuyện được với tên Diệp Thiên Phàm này nữa.
“Không cần đâu, bây giờ, anh hãy biến mất khỏi tầm mắt tôi đĩ!", Giang Uyển Quân căn môi rồi nói.
Diệp Thiên Phàm lại đắc ý, vừa cười vừa nói: “Phụ nữ đúng là giả dối, rõ ràng là thích, còn giả vờ là không thích”.
Nói xong Diệp Thiên Phàm liền bước tới trước mặt Giang Uyển Quân. Hắn ta quỳ một bên chân xuống rồi nói: “Uyển Quân, anh thích em, hãy làm bạn gái anh nhé! Nếu em bằng lòng, cũng có thể làm vợ anh”.
Nhìn thấy động tác này của Diệp Thiên Phàm, Giang Uyển Quân cạn lời.
Trần Triệu Dương cũng hiểu ra tại sao Giang Uyển Quân nhìn thấy hắn ta xuất hiện liền lộ vẻ khó chịu.
Tên này đúng là kiểu người luôn nghĩ mình là cái rốn của Vũ trụ.
Hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Tán gái như vậy, chỉ có thể tán được những cô nàng chưa trải đời mà thôi. Những người như Giang Uyển Quân, sẽ không quan tâm tới hẳn ta đâu.
Quả nhiên, Giang Uyển Quân liền nói: “Diệp Thiên Phàm, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không thích anh đâu, anh hãy từ bỏ đi”.
“Bây giờ, em không thích anh là vì chưa phát hiện ra được ưu điểm của anh thôi”, Diệp Thiên Phàm cười đắc ý rồi nói: “Sau khi em biết được rồi, anh tin là em sẽ yêu anh đấy”.
“Chị dâu, chị mau chóng đồng ý với anh Diệp đi!”
“Anh Diệp chính là người đàn ông xuất sắc nhất Nam Hải”.
“Cho dù là xét về gia thế hay thực lực, không một ai có thể so bì được với anh Diệp cả”.