Mấy tảng đá này đều do Trần Triệu Dương đã vẽ đường xong sẵn.
Chỉ cần cắt theo mấy đường vẽ đó, thì không có vấn đề gì cả.
Sau khi thợ cắt đá đã hiểu rõ thì bắt đầu khởi động máy cắt đá.
Vừa cắt ra được một mảng.
"Ra màu xanh lục!"
"Độ trong suốt cũng không tồi".
"Vậy thì sao chứ?"
Khẩu vị những người ở đây đã ở một tầm cao mới, tảng đá đầu tiên của Trần Triệu Dương cắt ra gần như là Phỉ Thuý Băng, mọi người đều cảm thấy cũng thường thôi.
Đối với bọn họ mà nói, dù cho có là ba viên Phỉ Thuý Băng cũng không thể nào thắng nổi Phỉ Thuý Thuỷ Tinh của
Tất Văn Bách được.
Tảng đá thứ hai của Trần Triệu Dương cũng nhanh chóng được cắt ra.
Lại là một viên Phỉ Thuý Băng nhưng còn nhỏ hơn viên đầu tiên nữa.
Độ trong suốt và độ tinh khiết không tồi, nhưng lại nhỏ quá.
Nếu định giá thì tầm 20 triệu là cao.
Thêm viên đầu tiên thì hai viên phỉ thuý của Trần Triệu Dương cộng lại nhiều nhất là 30 triệu.
Mang đi so sánh với ba viên của Tất Văn Bách thì còn thua xa.
"Thua tám con phố luôn". "Hình như hẳn ta vẫn chưa có ý định từ bỏ". "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà".
"Haha~ Hôm nay hăng máu ghê!"
Nét cười trên gương mặt mỗi người càng lúc càng nhiều.
Còn vẻ mặt hai người Giang Tử Phong và Nam Cung Yến lại càng cứng lại.
Bọn họ gần như tuyệt vọng rồi.
"Họ Trần, bät chước tiếng cho sủa và thua một nửa thôi". Tất Văn Bách vẫn vô cùng phách lối nói.
"Vẫn còn một tảng mà, anh vội cái gì chứ?”
Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
"Cậu Tất, cho hẳn ta cơ hội mà hẳn còn từ chối, loại người này có thua thì cũng đáng đời".
"Chỉ cần bắt chước chó sủa mà thua có một nửa thì hẳn ta vẫn lời chán rồi!"
"Haiz, tôi cũng không biết ai cho hẳn niềm tin mạnh mẽ như thế luôn đó!"
Tiếng cười cợt chế giễu không ngưng vang lên.
Tất Văn Bách lại mừng thầm trong bụng, hẳn ta cảm thấy như đang được vả mặt người khác vậy.
Tát mạnh vào mặt Trần Triệu Dương. Nhục nhã ngày trước lần này hắn ta quyết trả đủ.
Dù cho bản thân có tổn thất bao nhiêu, hẳn cũng phải bắt Trần Triệu Dương ói ra cho bằng hết.
"Sao còn chưa bê tảng cuối cùng lên?"
Trần Triệu Dương hỏi.
"Đến rồi, đến rồi, phiền nhường đường cho".
Lúc này có mấy người đang đẩy một tảng đá đến.
"Ông Triệu, tảng đá cuối cùng lại là của nhà ông à?"
"Tảng đá kia nhìn quen quen nhỉ?"
"À tôi nhớ ra rồi! Không phải tảng đá này là ngày xưa ông Triệu Hào mang ra cược, đã cắt hết một phần sao?"
"Nhiều người từng nhìn qua rồi, ai cũng cho rằng bên trong không còn gì cả".
"Ông Triệu cũng suýt vì tảng đá này mà không ngóc đầu dậy được. Sau đó ông ta mang tảng đá đã bị cắt này về đặt trước cửa cửa hàng nhà ông ta, như là tự nhắc nhở bản thân không nên chơi trò cược ngọc này nữa".
"Mang đồ bỏ đi tới đánh cược sao?"
"Bị điên à, thắng nhãi ranh này đúng là bị điên rồi".
Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Ông chủ Hoa cũng lắc đầu nói: "Xem như tiền của tôi đổ sông đổ biển rồi".
Ông chủ Triệu nghe thấy mọi người nói thế, ông ta cũng bất lực nói: "Tôi cũng hết cách, cậu ấy nhất định đòi mua, lại còn nói sẽ cắt ra được đồ ngon".
"Chú em à, cậu nghĩ kỹ chưa? Đồ bỏ đi này ngày thường cũng chỉ để chẳn cửa thôi. Bây giờ mà cậu cắt nó ra, tôi nghĩ chắc chắn sẽ nát đấy", ông chủ Triệu lại khuyên nhủ: "Hay tôi trả tiền lại cho cậu được không?"
"Tôi đã quyết định rồi!"
Trần Triệu Dương nói chắc như đỉnh đóng cột.
Ông chủ Triệu nhìn thấy Trần Triệu Dương kiên quyết như vậy cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ là ông vẫn cho rằng Trần Triệu Dương cứng đầu quá thôi.
"Thầy Sơn, ông có đánh giá gì về tảng đá này không?"
Tất Văn Bách đứng một bên cười khà khà hỏi.
Thầy Sơn quan sát một lúc liền nói: "Đồ bỏ đi, chẳng có gì tốt cả".
"Toàn bộ người trong giới cược ngọc đều biết rõ tảng đá mà ông Triệu Hào mang ra cược năm đó, cắt ra chỉ có rác mà thôi”.
"Đá rác mà cũng dám mang tới thi".
"Không bằng nhận thua còn nhanh hơn".
Mọi người lại tiếp tục không nể nang gì đả kích Trần Triệu Dương.
"Anh Dương, hay mình đổi tảng khác đi anh?"
Giang Tử Phong gần như tuyệt vọng nói.
Nam Cung Yến cũng nhẹ giọng khuyên: "Trần Triệu Dương, anh biết rõ là sẽ thua nên vác một cục đá vớ vẩn tới dâng cho Tất Văn Bách đúng không? Thế thì có thể giảm bớt được một chút thiệt hại".
"Không phải!", Trần Triệu Dương lắc đầu nói.
"Tôi không ngại nói cho mọi người biết, đồ bỏ đi cũng có ngày đổi đời. Mọi người chờ xem đi!"
"Haha~"
Trần Triệu Dương vừa dứt lời, một trận cười giòn giã lại vang lên.