Nam Cung Yến thầm hừ một tiếng: “Còn chưa cắt ra xem, ai thua ai thẳng còn chưa chắc, mấy người huênh hoang gì chứ?”
“Trần Triệu Dương, đúng không?”
Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương rồi hỏi.
Trần Triệu Dương ngậm điếu thuốc, cười khổ nói: “Không phải đâu, e răng lần này chúng ta không thẳng nổi!”
Hả?! Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đầy bất ngờ. Trong mắt cô, trước nay Trần Triệu Dương luôn rất tự tin,
hơn nữa còn là kiểu tự tin thái quá, vậy nhưng giờ anh lại nói rằng không nắm chắc.
“Anh trêu tôi đấy hả?”, Nam Cung Yến hỏi.
“Nghiêm túc đấy!", Trần Triệu Dương đáp.
“Anh Dương, lần này chúng ta phát tài rồi!"
Giang Tử Phong bỗng chạy tới nói: “Em thu được một trăm tám mươi triệu tiền cược, hầu hết đều đặt cho Tất Văn Bách thắng. Ha ha, nếu như anh thắng, chúng ta sắp giàu to rồi. He he, em chưa từng chơi ván cược nào k1ch thích như vậy. Cuộc đời có được ván cược đỉnh cao này, em cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!”
Giang Tử Phong thích thú cười nói nhưng lại phát hiện hình như Trần Triệu Dương không được vui cho lắm, vội hỏi: “Anh Dương, lẽ nào anh không vui sao? Nếu chúng ta thẳng là kiếm được món hời lớn đấy!”
Trần Triệu Dương vỗ vỗi vai Giang Tử Phong, thấp giọng nói: “Tử Phong, cậu có quen phú bà nào không? Bây giờ cậu phải nghĩ xem, cậu sắp phải giới thiệu cho anh rồi. Cậu cũng nên nghĩ chu toàn chút, tìm vài phú bà. Cơ thể cậu vẫn còn chịu được chứ?”
Hả?
“Anh Dương, anh có ý gì đấy?”, Giang Tử Phong bỡ ngỡ hỏi.
“Anh ta nói mình thua rồi!”
Nam Cung Yến đáp.
“Anh Dương, không phải chứ!”
Giang Tử Phong không dám tin vào tai mình.
“Ừ, Anh cảm thấy ba khối đá của Tất Văn Bách có thể lấy ra được món đồ tốt!”, Trần Triệu Dương nói.
“Anh Dương, anh dọa em đấy hả?”
Giọng nói Giang Tử Phong hơi run, cậu ấy nói như sắp bật khóc: “Anh, nếu như người nhà biết em tìm phú bà, em sẽ bị đánh gãy chân mất. Hơn nữa, cơ thể này của em nuốt không trôi!"
“Cậu làm được!”, Trần Triệu Dương vỗ vai Giang Tử Phong.
“Trần Triệu Dương, anh không thấy có gì đó rất lạ sao?”, Nam Cung Yến bỗng lên tiếng.
“Có gì bất thường?”
“Bọn họ chọn đồ rất nhanh, hơn nữa còn nói chắc nịch
rằng đồ của mình rất tốt!", Nam Cung Yến nói: “Tôi nghĩ chắc đấy là bọn họ chọn sẵn từ trước rồi!"
“Tôi nhớ ra rồi, thầy Sơn có sạp bán hàng ở đây. Ba khối đá ấy có khi là báu vật trong đáy hòm của ông ta cũng nên. Bọn họ cố tình đào cái hố này để bãy chúng ta mà!”, Giang Tử Phong kích động nói: “Em đã nói tên Tất Văn Bách là đồ gian trá, xảo quyệt nhưng không ngờ lại đến mức này!”
“Xem ra chính là thế rồi!”
Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Vậy nên bọn họ mới khẳng định hết lần này đến lần khác, có thể lấy được món đồ tốt!"
“Nói vậy, chúng ta thua chắc rồi sao?”
Mặt mũi Giang Tử Phong tái mét, giọng nói run lẩy bẩy.
Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể coi là vậy, chúng ta đều trở thành con mồi của Tất Văn Bách”.
“Mẹ nó, làm sao bây giờ?”, Giang Tử Phong hơi hoảng loạn.
Trần Triệu Dương đứng dậy, nói: “Anh có cách này, thử cược xem saol”
“Cách gì?”
“Nói mau!”
Hai người Nam Cung Yến nhìn chăm chẵm Trần Triệu Dương, đồng thanh hỏi.
“Bây giờ đi đến mấy tiệm đá quý, xem món đồ quý nhất của họ, như thế khả năng gặp được đồ tốt sẽ cao hơn!”
Trần Triệu Dương nghiến răng nói: “Chỉ có thể cược ván này thôi!”
“Nói không sai”, Giang Tử Phong đáp: “Chúng ta chọn cái quý nhất để xeml”
“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”. Nam Cung Yến cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa.
Nam Cung Yến nghĩ, nếu như thua rồi, khối ngọc phỉ thúy băng của mình cũng bị người ta ẫm mất. Cô không cam tâm!