Dưới đôi mắt xuyên thấu của anh, con cáo nhỏ mang theo xích sắt và cục sắt cùng bay lên, lúc này đôi mắt híp híp của con cáo nhỏ kia cũng đang theo dõi đám người Trần Triệu Dương.
Nghe thấy lời nói của anh, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt, đối với lời nói của Trần Triệu Dương, bọn họ không dám không tin, dù sao vừa nấy chính là anh phát hiện ra nguy hiểm trước tiên.
"Làm sao bây giờ?", lúc này đám người Hoàng Đại Thắng lòng như lửa đốt, lập tức vội vàng hỏi.
"Câm miệng, nếu các ông còn nói linh tỉnh nữa, tôi sẽ ném các ông cho nó ăn", ánh mắt Trần Triệu Dương nghiêm khắc liếc sang, sau đó không thèm để ý đến ba người này nữa.
"Tôi đi xem xét một chút, xem có thể trò chuyện được hay không. Mọi người đứng đây đừng cử động, nhớ kỹ, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả không được cử động", Trần Triệu Dương quyết định đi tới giao lưu thử xem, có thể để Tiểu Hôi làm trung gian để giao tiếp.
"Gòn ba người các ông, đợi lát nữa tôi đi sang đó, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, tốt nhất là đừng gây ra tiếng động quá lớn, hiểu chưa?", sắc mặt Trần Triệu Dương nghiêm túc nhìn ba người Hoàng Đại Thắng, nói.
"Hừ”, Hoàng Đại Thắng hừ lạnh một tiếng, coi như đồng ý.
Lúc này Trần Triệu Dương dẫn theo Tiểu Hôi đi về phía con cáo nhỏ bên này đang chuẩn bị di chuyển, anh không thả hơi thở trên người ra, cũng không dùng chân khí, mà chỉ giống như một người bình thường, bước từng bước đi về phía bên kia, thả ra ý tốt.
Dưới đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương, vốn dĩ cáo nhỏ vẫn còn chút ý thù địch, nhưng sau khi anh đến gần nó, cáo nhỏ lại hít hà, ánh mắt lộ ra vẻ mê man và nghỉ ngờ.
Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Trần Triệu Dương giật mình.
Lúc đó Tiểu Hôi cũng có ánh mắt như thế này, chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương thử thăm dò vươn †ay ra về phía cáo nhỏ.
Nó lùi lại hai bước về phía sau theo bản năng, sau khi cảm nhận được Trần Triệu Dương không có chút thù địch nào, nó mới bay về phía trước mấy mét, càng đến gần Trần Triệu Dương, ý thù địch trên người cáo nhỏ càng giảm xuống, cuối cùng khi chỉ còn cách Trần Triệu Dương chưa đến hai mét, nó đã hoàn toàn không còn chút ý thù địch nào.
Sau khi không còn thái độ thù địch, cáo nhỏ lộ ra thân thể thật của mình, đương nhiên, còn có xích sắt đang trói trên người nó cùng với cục sắt.
Sau khi cáo nhỏ lộ ra thân thể thật, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bọn họ không ngờ vừa nãy tạo thành động tĩnh lớn như vậy, thế mà chẳng qua lại chỉ là một con cáo nhỏ, cũng làm người ta quá mức sợ hãi rồi.
Đúng lúc đó, Tiểu Hôi đột nhiên quay về phía cáo nhỏ kêu lên hai tiếng chỉ chỉ.
Ánh mắt cáo nhỏ lộ ra vẻ vui mừng, ngay sau đó nó nhảy về phía Trần Triệu Dương.
Chẳng qua nó quên mất trên người mình vẫn còn có xích sắt trói buộc, nó chỉ cần động nhẹ, xích sắt mang theo cục sắt sẽ lao về phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua cáo nhỏ, văng mạnh về phía Trần Triệu Dương.
Anh không ngờ được lại có thay đổi như thế, nhưng mà Trần Triệu Dương không hề hoảng hốt chút nào, lập tức cong người xuống, hai tay đưa ra phía trước, lòng bàn tay phun ra sức mạnh, đụng vào cục sắt kia.
"Rầm..." Một sức mạnh khủng khiếp từ trên cục sắt truyền ra, sắc mặt Trần Triệu Dương thay đổi, vội vàng tăng thêm mấy phần sức mạnh nữa, lúc này mới khó khăn lắm ngăn được cục sắt kia.
"Chi chỉ...", Tiểu Hôi nhìn thấy, lập tức phẫn nộ hét lên một tiếng, hung hăng lao về phía cáo nhỏ, rõ ràng, hành động vừa nấy của cáo nhỏ đã chọc cho Tiểu Hôi tức giận.
"Tiểu Hôi, quay lại", Trân Triệu Dương vội vàng lên tiếng, anh có thể cảm giác được cáo nhỏ không hề cố tình, nếu vì vậy mà cáo nhỏ và Tiểu Hôi lại đánh nhau thì chuyện này sẽ không dễ giải quyết rồi.
Quả nhiên, nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Tiểu Hôi vừa mới xông lên cục sắt, lại lùi xuống.
Mà trong mắt cáo nhỏ tràn đầy vẻ áy náy, rõ ràng, chuyện hồi nãy quả thật không phải do nó cố tình, cho nên đối với việc vừa rồi Tiểu Hôi tràn đầy thù địch xông lên, nó không hề thể hiện ra chút ý chí chiến đấu nào, ngược lại cơ thể còn co rụt lại.