Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1354




Nhìn thấy những người này đánh nhau thành một đống, trong lòng Trần Triệu Dương đột nhiên vui vẻ, chó căn chó thật ra lại tiết kiệm sức lực cho anh.

Thừa dịp những người này đang bận đánh nhau, anh cũng không nhàn rỗi chút nào, bắt đầu nghiên cứu những thứ đồ mà mình vừa mới có được.

"Thứ khiến cho anh cảm thấy hứng thú nhất chính là gậy đốt lửa kia, nhìn qua thì rất bình thường, hoàn toàn chính là một cây gậy đốt lửa vô cùng bình thường.

Nhưng mà nếu một cây gậy đốt lửa bình thường đến như vậy lại được đặt một cách trang trọng không bình {_ thường giữa chín cây cột kia, vậy người để cái gậy này ở đó nhất định là kẻ ngốc. Nhưng mà anh tin chủ nhân của cái thần miếu này khẳng định không phải đồ ngu.

Hiện tại, sở dĩ bản thân anh thấy cái gậy đốt lửa này bình thường chắc chắn là bởi vì anh còn chưa hiểu rõ được bí mật của nó, hoặc nên nói là bản thân anh chưa biết cách dùng nó như thế nào.

Trần Triệu Dương một bên xem bọn họ đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, một bên nghiên cứu cái gậy đốt lửa. Nhưng mà, điều khiến anh buồn bực chính là dù cho. anh có dùng chân khí như thế nào thì cây gậy này cũng chẳng có miếng phản ứng. Chỉ là cầm trong tay rất thoải mái mà thôi, ngay cả cầm để vung vẩy cũng rất thuận.

Trước mắt anh còn chưa có vũ khí, thôi thì lấy tạm cái gậy đốt lửa này làm vũ khí vậy. Mặc dù có hơi xấu chút nhưng chung quy là có còn hơn không. 

Ỉ Vừa nãy anh có thử dùng tay mình để thử bẻ cây gậy này nhưng lại chẳng có cách nào làm tổn hại đến nó.

Nói cách khác, cây gậy đốt lửa này vô cùng cứng rắn nên cũng không sợ bị hư hao gì.

Vốn còn chẳng đến hai mươi người, bây giờ lại xích mích với nhau, chết thêm năm sáu người nữa, bị thương nặng năm sáu người, cho dù là người không bị trọng thương nặng thì lúc này cũng đều ngắc ngứ cả rồi.

“wù..”

Ngay phía sau, cái kén ánh sáng đột nhiên run rẩy kịch liệt, cộng thêm một trận âm thanh vù vù truyền đến.

Động tĩnh này trực tiếp quấy rầy xung đột của hai _ phe, họ nhanh chóng tản ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía cái kén ánh sáng nọ.

Theo từng đợt nhúc nhích dữ dội, cái kén ánh sáng đang đóng chặt đột nhiên xuất hiện một khe hở. Ngay sau đó, không đợi mọi người kịp phản ứng, một bóng người đã chật vật nhảy ra khỏi cái kén ánh sáng.

Ngay khi bóng người vừa lao ra khỏi, cái khe trên kén nhanh chóng khép chặt lại, sau đó hoàn toàn yên Tĩnh.

Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng bị thu hút, ngay khi cái kén mở ra khe nứt, anh đột nhiên trợn to mắt.

“Vô Nhai, sao lại là con? Con đi ra bằng cách nào vậy?”, Đới Lạc nhìn thấy người vừa xuất hiện, sắc mặt  nhất thời u ám hẳn, người của Thiên Diễn Tông và Vu "Thần Giáo cũng đều nhìn về phía Viên Vô Nhai.

“Thầy, thật xin lỗi, con thất bại rồi. Còn có một người nữa đến tranh đoạt truyền thừa, con không tranh nổi anh ta”, sắc mặt Viên Vô Nhai vô cùng khó coi nhìn về phía Đới Lạc, sau đó quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt hổ thẹn nói.

“Mau nói, rốt cuộc sao lại thế này?”, nghe được lời nói của Viên Vô Nhai, sắc mặt Đới Lạc hoàn toàn thay. đổi. Vừa nấy lúc anh ta đi ra, ông ta còn vô cùng vui mừng bởi vì lúc đi vào, cảnh giới của Viên Vô Nhai vẫn còn là Tiên Thiên. Nhưng sau khi anh ta ra ngoài thì đã gần tăng đến võ đạo tông sư trung cấp.

Nhưng mà ông ta lại nghe được Viên Vô Nhai nói người kế thừa không phải là anh ta.