Trần Triệu Dương vội vàng nhét cái yếm vào trong ngực. Tuy thứ này khá xấu hổ nhưng anh vẫn phải cất đi. Dù sao nó cũng là món đồ được đặt vào một trong những cây cột ở đây, hiển nhiên là không tầm thường, chờ ra ngoài rồi nghiên cứu sau.
Trần Triệu Dương không dám chậm trễ, nhanh tay quét sạch toàn bộ những thứ bên trong chín cây cột. Mặc dù hơi khó khăn nhưng cuối cùng đều đã lấy được hết.
Một cây gậy nhóm lửa, một cây dù, một chiếc nhãn, một chiếc ngọc bội, một bộ áo dài nam, ba vật còn lại là hai viên đan dược cùng một khóm linh dược không rõ là loại gì.
Nhìn những gì đã lấy được, Trần Triệu Dương đau đầu. Mấy cái này biết cất kiểu gì đây?
Đầu tiên, anh khoác áo dài nam ở bên ngoài rồi đeo ngọc bội lên cổ, còn gậy nhóm lửa và dù thì giắt ở bên hông, nhẫn thì đeo vào ngón tay.
Tuy nhiên, ngay thời điểm đeo nhẫn vào, Trần Triệu
Dương đột nhiên thấy tầm mắt tối sầm, sau đó cảm giác. mình đã tới một nơi xa lạ.
"8? Nhẫn trữ vật, còn gọi là nhãn không gian.
Trong đầu Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ đến thứ này. Trước đây đã thấy trong tiểu thuyết nhưng luôn không cho là thật, dù sao anh cũng là một người tu luyện mà.
Chẳng qua khi thấy vật này, thế giới quan của Trần Triệu Dương như bị sụp đổ.
Thoáng suy nghĩ, ý thức của anh lại trở về thực tại.
Cố kìm nén tâm trạng kích động xuống, Trần Triệu Dương đặt ý nghĩ của mình lên cây dù đang dắt ở bên hông.
Nó lập tức biến mất, anh lại càng phấn khích hơn, mau chóng đưa ý thức vào trong nhần.
Vào trong nhẫn, Trần Triệu Dương phát hiện cây dù đang lặng lẽ nằm trong không gian xa lạ này, thầm cảm giác xung quanh. Chiếc nhãn không gian này có diện tích ít nhất là một trăm mét vuông, Trần Triệu Dương không biết một chiếc nhẫn có diện tích thế này là thuộc. cấp bậc nào nhưng cũng rất hài lòng.
"Tiếc thật, nếu lớn hơn chút nữa thì hay biết mấy, đặt cả một chiếc xe RV vào trong để dẫn bà xã đi du lịch thế giới luôn. Thế thì quá tuyệt vời!"
Anh đột nhiên nghĩ đến vợ của mình, trong mắt hiện lên sự nhớ nhung.
Vừa lúc đó, Trần Triệu Dương nhận thấy có người đi vào bèn vội vã đưa ý thức ra ngoài, đồng thời thu gậy nhóm lửa ở bên hông vào trong nhãn. Nhưng anh chưa kịp cất hết những thứ còn lại thì đã cảm giác được mấy người kia đáp xuống.
Trần Triệu Dương nhanh chóng ẩn mình rồi lặng lẽ di chuyển về phía bờ.
Vừa đi, anh vừa nhìn những người kia bằng đôi mắt xuyên thấu, nhận ra đó chính là Tulle và những người khác. Nhưng lúc đầu vốn có đến ba mươi người, thế mà khi xuống đây lại chỉ còn chưa đến hai mươi. Xem ra trận pháp hút sinh mệnh lực trên cơ thể người ở tế đàn đã vĩnh viễn giữ mạng của nhiều người ở lại nơi đó.
"Người vừa vào đây đâu rồi? Tìm cho tôi, nhất định phải tìm cho ra!", Tulle âm u nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng rít lên.