Sau đó con cự thú kia nằm bò ngay cửa thần miếu, cứ như vậy nằm ở đó nghỉ ngơi. Dù sao đối với loại cự thú cấp bậc này mà nói, tùy tiện ngủ một phát cũng phải đến hàng chục, hàng trăm năm. Cho nên nó phải ở đây chờ, chờ những người này đi ra.
Trần Triệu Dương bị quăng vào thần miếu có cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị nổ tung cả rồi, phía sau lưng không ngừng truyền đến đau đớn, anh cảm thấy sau lưng mình có lẽ bị đánh toác ra luôn rồi.
“Khụ khu...”
Trần Triệu Dương lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, thử cảm nhận tình trạng thân thể mình một chút, trong lòng bỗng chua xót.
Vốn anh cho rằng với cường độ thân thể của mình hẳn là chẳng có mấy thứ trên thế giới này có thể khiến anh bị thương. Ai mà ngờ, một con quái thú chỉ quật cho mình một cái đuôi thôi, xém tí nữa quật cho anh phế luôn rồi.
Anh không cậy mạnh tiếp tục đi mà ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hồi phục.
Cũng may, nhờ vào cường độ thân thể cộng thêm năng lực hồi phục mạnh mẽ, sau hơn mười phút điều tức, đau rát sau lưng cuối cùng cũng phục hồi. Còn về nội tạng bị thương, tuy rằng cũng có khôi phục chút ít nhưng không có cách nào khôi phục như phần lưng được.
Trần Triệu Dương không dám kéo dài thời gian, anh không biết tình huống bên trong thế nào, phải nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Trần Triệu Dương đứng dậy, cả người chợt lóe hướng về bên trong phóng đi. Thời gian lâu như vậy, chắc nhóm của anh đã rời đi rất xa rồi. hơn nữa, Trần Triệu Dương chẳng sợ bị đối phương phát hiện, dù sao có đôi mắt xuyên thấu ở đây, nếu phát hiện ra đối phương thì cứ nấp đi là được.
Con đường này vô cùng dài, lại còn có rất nhiều khúc cua quẹo khiến Trần Tị Dương có chút nghỉ ngờ. Theo lý thuyết, thần miếu hẳn không nên nguy nga lộng lẫy như thế này, nếu nơi này là thần miếu, vì sao phải có nhiều khúc cua ngoằn ngoèo như này?
Trần Triệu Dương rất cẩn thận đi về phía trước, anh
không chỉ phải đề phòng đột nhiên xuất hiện người nào trên đường, còn phải nhìn một lượt tất cả các thông đạo khác trên vách tường xung quanh, anh sợ thông đạo này có chứa cơ quan linh tinh gì đó.
Trần Triệu Dương đánh giá một chút, từ cửa chính đến đây khoảng chừng vài trăm mét, vẫn chưa đuổi kịp bọn họ, cũng không phát hiện ra thông đạo này có chỗ nào không ổn.
“A.
Ngay khi Trần Triệu Dương nghĩ còn phải đi một đoạn dài nữa thì một tiếng thét thê lương truyền đến, sau đó một bóng dáng vô cùng chật vật từ chỗ sâu trong thông đạo vọt lại.
Anh thử nhìn thì thấy là một người da đen, nhìn điệu bộ của hắn ta hình như phải chịu đựng thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Cả người anh chợt lóe, lập tức nhảy lên trên đỉnh thông đạo, bám ở trên đó.
Người da đen kia đầu óc hỗn loạn, căn bản không phát hiện ra Trần Triệu Dương, vừa điên cuồng hét thảm thiết vừa chạy mất.
Chẳng qua Trần Triệu Dương cảm thấy người này có thể sẽ chẳng còn sống mà rời khỏi, dù sao ngay cửa còn có một tên to xác cũng chẳng dễ đối phó hơn là bao.
Đợi người nọ rời đi rồi, Trần Triệu Dương nhẹ nhàng đáp xuống, nhanh chóng lao về phía trước, anh biết phải lập tức đến được chỗ người kia muốn đến.
Trần Triệu Dương đi không đến một phút đã nhìn thấy vài cỗ thi thể nằm dưới đất, anh cẩn thận đi lên, phát hiện những người này không hề có vết thương ngoài da nào. Anh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua những thi thể này, cảm nhận được tất cả đều là vì suy tim mà chết.