“Không nói cho anh, chờ sau khi trở về anh sẽ biết, được rồi, ông xã, anh ở bên ngoài chú ý an toàn, bọn em ở nhà đều rất tốt, anh không cần lo lắng cho em, ba ông lão cũng đang ở đây cả, anh yêu tâm đi”.
Nam Cung Yến đột nhiên nảy ra ý đồ nghịch ngợm, không muốn nói cho Trần Triệu Dương biết.
“Bà xã, vậy em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về”, tuy rằng Trần Triệu Dương vô cùng tò mò, nhưng nếu bà xã đã không nói thì anh cũng sẽ không hỏi lại thêm.
“Trần Triệu Dương, tôi là Nguyên Thu”, ngay tại thời điểm Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang lưu luyến không muốn cúp điện thoại thì âm thanh của Nguyên "Thu đột nhiên truyền đến.
“Anh Nguyên Thu, nếu như anh ở đây thì tốt rồi, khi nào thì người của chúng ta mới có thể tiến vào biên giới?”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương có chút nghiêm túc. hỏi Nguyên Thu.
“Lâu nhất là nửa giờ nữa, bọn họ có thể tiến vào. vùng trời của nước ta, tại sao cậu không trở về trong chuyến bay này luôn?”, ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nghi hoặc của Nguyên Thu.
*Ở bên này có chút chuyện, tình huống bên này anh cũng biết rồi mà, tôi phải giúp bọn họ làm một chuyện, bọn họ mới đồng ý để máy bay cất cánh”, Trần Triệu Dương không chút kiêng dè Bazel và Yati ở bên cạnh, trực tiếp nói với Nguyên Thu.
“Thì ra là như vậy, hay là để tôi nói với cấp trên tạo. cho bọn họ chút áp lực?”, Nguyên Thu im lặng một lát, sau đó mở miệng.
“Không cần, Hoa Hạ không thích hợp tham gia vào chuyện bên này, chăm sóc tốt cho người nhà của tôi là được rồi”, Trần Triệu Dương từ chối, nếu như mảnh đất nhỏ này là nơi dễ dàng bị khuất phục như vậy thì nơi đây đã không trở thành mảnh đất không thuộc quyền quản lý của quốc gia nào.
“Yên tâm, trong thời gian cậu không ở đây, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của cậu. Về phần Thiết Quyền Tông cậu cũng không cần phải để ý, có thầy của tôi ở đây, cậu không cần lo lắng”, Nguyên Thu không chút do dự đồng ý.
“Cảm ơn, cứ như vậy”, Trần Triệu Dương yên tâm, lúc. này mới cúp điện thoại.
“Đợi thêm nửa giờ nữa”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Bazel, thẳng thắn nói.
Tuy rằng hiện tại máy bay đã bay lên bầu trời, nhưng mà thị trấn Aiwa có vũ khí hạt nhân, vì vậy, chắc chắn là †ên lửa hay những thứ linh tỉnh gì đó cũng không làm khó được bọn họ, cho nên, anh phải đảm bảo cho máy bay an toàn tiến vào vùng trời của Hoa Hạ mới có thể yên tâm.
“Không thành vấn đề”, lúc này, Bazel cực kỳ kiên nhãn với Trần Triệu Dương, sau khi được chứng kiến khả năng chữa bệnh của anh, ông ta lại càng thêm tin tưởng Trần Triệu Dương.
Có một bác sĩ có khả năng chữa bệnh cao siêu đi theo, cho dù gặp phải nguy hiểm thì vẫn có thể cứu chữa kịp thời, so với việc mang theo những người có giá trị vũ lực cường đại thì mang theo người này có ích hơn nhiều.
Nửa giờ sau, Trần Triệu Dương nhận được tin nhắn của Nguyên Thu, trong đó xác nhận máy bay đã tiến vào vùng trời của Hoa Hạ.
Sau khi nhận được tin nhắn này, Trần Triệu Dương lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng việc này có chút rắc rối, nhưng mà cuối cùng thì cũng coi như là kết thúc êm đẹp.
“Được rồi, cho tôi xem một chút tư liệu của nhiệm vụ lân này đi”, Trần Triệu Dương cất điện thoại di động, sau đó nhìn về phía Bazel nói.
“Được”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, Bazel nhất thời cười lớn, ông ta gọi người mang đến một cái máy tính rồi bắt đầu thao tác trên đó.
Trong thời gian này, Bazel nhấn xuống một cái nút bên dưới bàn đá của đình nghỉ mát, bốn phía xung quanh liền hạ xuống những tấm vải màu đen, ánh sáng trong đình nghỉ mát lập tức bị che mất. Ngay sau đó, Bazel chiếu tất cả dữ liệu trong máy tính lên màn hình lớn của đình nghỉ mát.