Ngay lúc Trần Triệu Dương và Yati xuống khỏi máy bay, một người đàn ông mặc quần áo rộng thùng thình lập tức đi tới. Ông ta khoảng chừng năm mươi tuổi thôi nhưng trên người lại mang theo một cỗ hơi thở khủng bố, khiến người xung quanh phải tự giác nhường đường cho ông ta.
“Thưa ông Bazel, thật có lỗi quá. Chuyện này là do chúng tôi xử lý không đúng quy tắc. Nhưng mà chúng tôi không còn địa điểm thích hợp nào khác để giải quyết ân oán cá nhân, cho nên mới phải làm phiền đến ông”, Yati vượt lên trước, cung kính nói.
Đối với lời nói của Yati, Bazel không chút nghỉ ngờ, ngược lại đưa mắt nhìn Trần Triệu Dương.
Thời điểm Bazel vừa xuất hiện thì anh đã âm thầm quan sát ông ta. Anh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua người Bazel, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kỳ quái, nhưng nói thế nào thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
"Tôi có biết Yati, chẳng hay người anh em này là?”, Bazel nhìn thấy Trần Triệu Dương, thẳng thắn mở miệng hỏi.
“Tôi tên Trần Triệu Dương, chỉ là một kẻ không may mản bị cuốn vào việc lần này của cô ta, vì sống sót thôi”, Trần Triệu Dương không giới thiệu thân phận quốc tế của mình cho ông ta, chỉ đơn giản nói về tình huống hiện †ại của bản thân.
“Có chút thú vị, đi thôi, dù sao đây cũng không phải là nơi thích hợp trò chuyện”, Bazel gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”, Giang Tử Phong vội tiến lại, nghi hoặc mở miệng hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo là được”, Trần Triệu Dương không nhiều lời, bây giờ nếu muốn cứu người ra chỉ sợ phải nói chuyện cho tốt với Bazel trước.
Anh nhận ra được cái ông Bazel này chắc chắn có chuyện cần nhờ, nếu không dựa vào tác phong người cầm đầu của ông ta tuyệt đối sẽ không đích thân đến. Hơn nữa, thân thể của Bazel...
“Thưa ông Bazel, anh trai tôi đâu rồi?”, Yati biết mình đã mất lợi thế, chỉ đành hy vọng Bazel là người có thể nói quy tắc, thả cô ta và anh trai ra.
“Cứ yên tâm, bọn họ đều an toàn, những chuyện khác đừng hỏi nhiều. Đi theo tôi là được”, Bazel không thèm quay đầu lại, đi thẳng một đường về phía xa.
Ba người Trần Triệu Dương đành phải bám theo phía sau Bazel, ban đầu ông ta còn đi rất bình thường, nhưng mà càng đi tốc độ lại càng nhanh.
Vẻ mặt Trần Triệu Dương bình tĩnh, vô cùng thoải mái đi theo phía sau.
Giang Tử Phong nhờ tu luyện Tiêu Dao bộ nên cũng không khó khăn để bắt kịp Bazel.
Nhưng người thật sự khiến anh ngạc nhiên chính là Yati, càng về sau cô ta càng nhanh như một con báo săn, tốc độ không chậm chút nào, hơn nữa rất có cảm giác xâm lược.
“Có chút thú vị, đây là sự dung hợp với năng lực của dã thú, gen di truyền”, Trần Triệu Dương liếc mắt liền lập tức đoán được Yati sở hữu năng lực này từ đâu.
Chỉ là anh thật sự không nghĩ tới lại có người đi nghiên cứu kỹ thuật này. Phải biết rằng có được chuỗi công nghệ hoàn chỉnh là một chuyện, nhưng nếu muốn đạt được thành quả chân chính thì phải hy sinh không ít người.
Để Yati có thể thành công chắc chắn có không ít người phải chết.
Cho nên Trần Triệu Dương không thích thú mấy với loại kỹ thuật gen này, tổn thương quá rộng.
Ba người đều có ngón nghề riêng, không ai bị bỏ lại phía sau cả, điều này khiến Bazel đi tuốt phía trước nhất thời ớn lạnh.
Chẳng mấy chốc, bốn người họ đã đi đến một trang viên rất lớn của thị trấn Aiwa, diện tích trang viên này thật sự quá lớn, bọn Trần Triệu Dương đi hai phút mới đến được vườn hoa của nơi này.
Lúc này, trong chòi nghỉ mát của trang viên đã có người chuẩn bị tốt trà bánh. Thiết kế của trang viên này, bao gồm cả chòi nghỉ mát đều theo phong cách Hoa Hạ, còn có trà và điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn này cũng đều là đồ Hoa Hạ nốt. Điều này khiến Trần Triệu Dương hơi ngạc nhiên.