“Ha ha, không nghĩ đến Groot tao lại có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, thật tốt”, Groot buộc phải đội một cái mũ sắt nặng nề nhưng giọng nói lại vang dội vô cùng.
“Đi, nhanh lên”, sắc mặt vị đội trưởng kia khó coi vô cùng, anh ta biết rất rõ tại sao Groot lại bị bắt lại, vài chiến hữu tốt của anh ta cũng đã chết dưới tay thuộc hạ của Groot. Cho nên anh ta vô cùng kháng cự việc phóng thích hắn ta.
Dứt lời, vị đội trưởng nọ hung hăng đẩy Groot một cái.
Thân hình Groot cao hơn vị đội trưởng kia ít nhất hai cái đầu, dáng người bự gấp đôi anh ta, bị vị đội trưởng kia đẩy một cái, chẳng những không đẩy được hắn ta ngược lại bản thân bị đẩy lùi về sau hai bước.
“Ha ha.... Người Hoa Hạ, mày thật là yếu ớt, cứ đợi đấy, tao nhất định sẽ cho bọn mày biết hậu quả của việc giam giữ tao là gì”, Groot điên cuồng cười một tiếng, sau đó từng bước một đi về phía trước.
Sắc mặt vị đội trưởng kia rất tệ nhưng chẳng có cách nào, đây chính là mệnh lệnh từ cấp trên, anh ta thân là một đội viên chỉ có thể nghe theo.
Lúc này đoàn người áp giải Groot đi đến máy bay của Trần Triệu Dương, các phóng viên đưa tin cũng nhắm mắt theo đuôi bọn họ.
Sau khi đến phía dưới máy bay của Trần Triệu Dương, vị đội trưởng nọ giơ súng, từng bước đi đến cửa sập của máy bay.
“Anh Trần Hạo, tôi là Triệu Binh, đội trưởng của lần hành động này, tù nhân Groot đã được đưa đến, mời ra chỉ thị”, Triệu Binh nói một câu với người trong máy bay.
“Tốt, chờ ở ngoài đi”, Trần Triệu Dương trong phi cơ đáp lại một tiếng rồi nhìn về phía Yati.
“Anh trai cô đã đến rồi, có phải chúng ta nên thương lượng phải xử lý thế nào rồi chứ?”, anh nhìn Yati.
Yati cười lạnh, sau đó ung dung bước đi thẳng đến.
“Thế nào? Cô muốn đổi ý sao?”, Trần Triệu Dương nhìn Yati đang từng bước đi về phía mình thì cười lạnh, không có chút nào ngoài ý muốn hỏi.
“Nếu đã biết vậy còn hỏi làm gì”, Yati cười, không chút ngượng ngùng.
“Chẳng cần phải nói cũng biết lai lịch của anh hẳn là rất lớn, một khi đã như vậy tôi tha cho anh chính là đã đặt một dấu chấm hết hoàn hảo cho hành động lần này rồi”.
“Chẳng qua, anh mạnh như vậy, giữ lại anh sẽ rất khó khăn cho chúng tôi an toàn rời khỏi. Tuy rằng tôi chẳng thừa nhận anh có thể thật sự đánh bại anh trai tôi”.
“Nhưng tận lực loại bỏ mọi khả năng đâu có thừa nhỉ”.
Khuôn mặt Yati mang theo nụ cười thắng lợi, đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, nhìn cả người anh bị xích sắt trói chặt. Cô ta vươn tay nhẹ nhàng võ vỗ lên mặt anh, cười duyên một cái.
“Nói thật nhé, đúng là có chút tiếc làn da mềm mịn này đấy. Đáng tiếc tôi không chịu được cái miệng này, nếu không tôi thật sự sẽ giữ lại cho anh một mạng”, Yati ra vẻ đáng tiếc nhìn Trần Triệu Dương.
“Quả nhiên, anh trai là một tên cực kỳ tàn bạo thì cô cũng chẳng phải loại lương thiện gì”, anh lắc đầu, trên mặt không hề có chút hoảng loạn.
“Anh biết không? Tôi ghét nhất chính là bộ dáng bình Tĩnh khô khan này của anh. Thôi tôi đổi ý rồi, tôi phải dẫn anh đi nhìn, để cho anh nếm thử sự không lương thiện của tôi”, nhìn Trần Triệu Dương chẳng chút hoảng sợ nào, Yati hơi tức giận, hừ lạnh nói.
“Cô cũng đừng có quên trên máy bay này còn rất nhiều bom các cô gắn lên đấy", Trần Triệu Dương hơi sửng sốt, anh không có nghĩ đến người phụ nữ điên rồ này lại thay đổi dễ dàng như vậy.
“Hừ, tôi vẫn còn ấn được, đợi khi nào tôi ấn không được nữa thì tính sau”, Yati cười gian xảo, quay đầu đi về phía cửa.
“Các vị, mời ra ngoài đi”.
Ngay lúc Yati sắp bước ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh khàn khàn.