“Cái gì? Đại ca, không thể được, như này thì anh rất nguy hiểm”, nhìn thấy Yati rút ra một sợi xích sắt dày như ngón tay người trưởng thành, cậu ấy vội la lên.
“Không sao đâu, chỉ cần mọi người an toàn là tốt rồi, không cầu gì hơn, hiểu chưa?”, Trần Triệu Dương lắc đầu, ý bảo Giang Tử Phong câm miệng.
“Nhưng mà..”, Giang Tử Phong còn chưa kịp nói gì đã bị anh trừng mắt cảnh cáo, lập tức nghẹn lại.
“Tôi đồng ý với cô, đến đây đi, cho người trói tôi lại”, Trần Triệu Dương bắt chéo hai tay ra sau lưng, ý bảo có thể đến trói người rồi.
“Cậu, đến trói đại ca của cậu lại đi, phải làm cho lẹ, nếu không đừng trách tôi không khách khí”, Yati lạnh lùng nhìn về phía Giang Tử Phong, trực tiếp giao cho cậu ấy làm chuyện này.
“Được, tôi làm”, Giang Tử Phong biết kế hoạch bây giờ chỉ có thể dựa theo tình tiết vở kịch tiếp tục diễn cho Trót.
Cậu ấy không dài dòng thêm nữa, đi thẳng đến cầm lấy xích sắt.
“Trói đi, đừng khách khí, cứ trói chặt một chút”, Trần Triệu Dương ý bảo mình không có vấn đề, để cho Giang Tử Phong thật sự trói mình lại.
Chẳng mấy chốc, cậu ấy đã trói cả người Trần Triệu Dương lại, ngay cả Yati cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
“Được rồi, tôi đã thực hiện lời hứa của mình, đến lượt cô”, Trần Triệu Dương xoay người, sau đó nói.
“Tốt thôi, thả người”, Yati tận mắt nhìn Giang Tử Phong trói Trần Triệu Dương xong mới dám thở phào. nhẹ nhõm.
Ngay lúc này, tất cả hành khách đều đứng lên, sau đó đồng loạt cúi gập người, cung kính nói: “Cảm ơn, thật cảm ơn anh, Trần Triệu Dương”.
Trần Triệu Dương không thể làm được động tác nào, chỉ có thể đứng nhìn như vậy.
Sau đó, bọn họ dựa theo sự sắp xếp của tiếp viên hàng không rời khỏi máy bay. Nhưng mà ra khỏi máy bay rồi họ cũng không thể rời đi ngay được. Giống như Trần Triệu Dương đã nói, bọn họ không biết một chút nào về nơi này, biện pháp tốt nhất chính là đợi sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc thì lại ngồi chiếc máy bay này quay về Hoa Hạ.
“Được rồi, cậu cũng đi xuống đi”, Trần Triệu Dương nhìn thoáng qua Giang Tử Phong ở cửa không chịu đi, liền mở lời cho cậu ấy rời khỏi.
“Đại ca, em..." Nghe Trần Triệu Dương nói, Giang Tử Phong rối rắm một trận, cuối cùng dưới ánh mắt kiên định của anh đành phải lựa chọn rời đi.
“Để ý kĩ toàn bộ hành khách từ máy bay xuống, đừng để bọn họ chạy loạn”, trước khi đi, Trần Triệu Dương dặn dò một câu như vậy.
Ngay khi hai người Trần Triệu Dương và Yati cùng giằng co bên trong, máy bay nhỏ bên kia cũng đã đáp xuống. Từ trên máy bay có một đội nhân viên được vũ trang áp giải một gã cũng bị xích sắt trói cả người xuống, ngay cả đầu cũng bị bịt kín bởi một cái mũ sắt to kếch xù.
Mỗi bước đi của người đàn ông to khỏe kia đều khiến cả cái thang máy bay rung lắc dữ dội.
Trừ mấy nhân viên được vũ trang và một gã to khỏe bị xích sắt khóa cả người còn có vài người cầm máy quay phim và micro linh tỉnh này nọ, bọn họ đang đảm nhiệm việc phát sóng trực tiếp.
Vốn dĩ việc này không thể đăng lên báo thật nhưng mà trải qua bàn bạc của cấp trên, cuối cùng quyết định chọn vài người có thâm niên cùng đến để theo dõi và đưa tin về vụ việc này.
“Tốt nhất mày nên thành thật chờ đến lúc trao đổi con tin đi”, mấy nhân viên vũ trang của Hoa Hạ như lâm đại địch, một người đàn ông trông có vẻ là đội trưởng trong đó lớn tiếng quát.