Trần Triệu Dương biết, phải cho mọi người niềm tin vào khả năng sống sót, nếu không sẽ rất dễ xảy ra tình trạng bạo loạn.
Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, đương nhiên là Yati cũng biết anh đang nói với mình.
“Vậy thì cùng nhau chọn một nơi thích hợp đi”, cuối cùng cô ta cũng đồng ý với yêu cầu của Trần Triệu Dương, tuy rằng cứ như vậy, sức uy hiếp của bom đã bị giảm bớt đi rất nhiều.
“Nhưng mà, tôi có một điều kiện, tôi muốn...nói chuyện với Groot, anh trai tôi, hơn nữa, các người cũng phải đưa anh ấy đến nơi đó để trao đổi, thời điểm chúng ta tới nơi, nhất định là anh ấy cũng phải có mặt ở đớ", "Yati cũng không phải là đèn dầu đã cạn, cô ta cũng nói ra yêu cầu của mình.
“Chuyện này thì tôi không thể nào đồng ý với cô được, chúng ta vẫn nên liên lạc với người trong nước một chút đi, để xem tình hình như thế nào”, Trần Triệu Dương vừa nghe đã nhíu mày, anh không ngờ Yati lại khó chơi như vậy, nhưng mà yêu cầu này cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là, chuyện thả phạm nhân ra không phải là chuyện mà anh có thể làm chủ được.
Nhưng mà, từ lời nói của Yati, Trần Triệu Dương cũng nghe ra một vài thông tin, tên phạm nhân Groot kia hẳn là anh trai của cô ta, chẳng trách cô ta lại bày ra trận thế lớn như vậy, mục tiêu là để cứu anh trai cô ta ra ngoài.
“Không thành vấn đề, tôi cũng muốn có một câu trả lời thuyết phục, tốt nhất là anh hãy khiến cho bọn họ. đồng ý, nếu không, chúng ta có thể cùng nhau trở thành pháo hoa sáng nhất đêm nay, cảnh tượng ấy nhất định là rất đẹp”, Yati gật đầu, đồng ý nói.
Lúc này, trong lòng anh có một dự cảm bất an, chỉ sợ những người trong nước sẽ không đồng ý, nhưng mà chuyện đã đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể liên lạc †hử xem sao.
Trần Triệu Dương cầm lấy điện thoại vệ tinh, gọi đến điện thoại vệ tinh ở sân bay thủ đô.
“Alo, tôi là Nguyên Thu, là người phụ trách sự việc lần này, có chuyện gì thì chúng ta có thể đàm phán”, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy uy nghiêm của Nguyên Thu.
“Tôi là Trần Triệu Dương, các anh thử cân nhắc xem có thể thả phạm nhân kia ra không?”, anh tỏ ra không thân quen với Nguyên Thu, thái độ giống như là đang giải quyết việc chung.
Nghe được âm thanh của Trần Triệu Dương ở đầu dây bên kia, Nguyên Thu nhất thời sửng sốt, rõ ràng là anh ta không ngờ người gọi điện thoại lại là anh, vốn anh †a còn đang chuẩn bị hưng phấn, dù sao cầm được điện thoại vệ tỉnh thì có nghĩa là đang ở thế chủ động, nhất định là đã nắm trong tay mọi chuyện, nhưng khi nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì có vẻ như không phải như vậy.
“Groot là phạm nhân phạm tội nghiêm trọng, hành vi của hắn ta đủ để bị bắn chết cả trăm lần, nếu như thả hắn ta ra, chúng tôi sao có thể ăn nói với những anh em đã ch: giọng nói của Nguyên Thu khàn khàn, anh ta như gào rít lên với điện thoại.
Nghe được lời nói của Nguyên Thu, tuy rằng Trần Triệu Dương biết anh ta chỉ đang đàm phán trá hình, nhưng trong lòng anh cũng không nhịn được mà trầm xuống.
Những người này nếu như dám làm chuyện ghê rợn như cướp máy bay, chỉ sợ cái người được cứu tên Groot kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, từ lời nói của Nguyên Thu, có vẻ như Groot đã từng làm loạn ở Hoa Hạ.
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Triệu Dương nhất thời lộ ra một tia sát khí, anh biết, ý tứ của Nguyên Thu là tên Groot này là một người cực kỳ biến thái, tuyệt đối không được để cho hẳn ta còn sống rời đi.
“Anh Nguyên Thu, hiện giờ máy bay đã bị khống chế, anh có thể báo cáo với lãnh đạo xem có thể thả Groot ra được không?”, Trần Triệu Dương mở miệng nói.
“Chờ”, ở bên kia, Nguyên Thu im lặng một lúc rồi ngắt điện thoại.
Cuộc đối thoại của hai người vang vọng bên trong cabin, thời điểm Trần Triệu Dương gọi điện thoại, cả cabin đều im thin thít, bởi vì bọn họ biết, bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không là phụ thuộc vào thái độ của những người ở đầu dây bên kia.