Lúc này, Thẩm Tu mò mẫm điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho Nguyên Thu, hơn nữa còn ấn mở loa ngoài.
“Alo, thầy à, thầy có việc gì không?”, chuông điện thoại đổ hồi lâu, đến khi sắp tự động ngắt thì Nguyên Thu mới bắt máy.
“Nam Cung Yến muốn nói chuyện với cậu”, Thẩm Tu lạnh lùng nói, rồi vứt điện thoại cho Nam Cung Yến.
Bây giờ, Nguyên Thu bận tới nỗi chân không chạm đất, thật vất vả mới có thời gian xả hơi nhận điện thoại của thầy mình, ấy vậy mà thầy lại chuyển điện thoại cho người mình không biết nghe máy.
“Tôi là Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương là chồng tôi”, giọng nói của Nam Cung Yến truyền từ trong điện thoại tới, cô không có dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu bản thân.
Nguyên Thu còn đang tức giận, nhưng sau khi nghe thấy ba chữ Trần Triệu Dương này, anh ta hơi bất ngờ, rồi nhớ lại chuyện trước kia, hồi đưa ba người thây của mình đến chỗ Trần Triệu Dương, anh ta quả thật có gặp mặt Nam Cung Yến, khi ấy cả hai cũng không có trao đổi gì, nên anh ta quay đầu là quên luôn người ta.
“Hoá ra là em dâu à, thật xin lỗi, tìm tôi có việc gì không?”, Nguyên Thu suy nghĩ một lát rồi hỏi thẳng.
Mặc dù chả hay ho gì khi nói chuyện cá nhân vào thời khắc hiểm nguy này, những anh ta cũng phải nghe xem xảy ra chuyện gì chứ.
“Tôi biết về vụ cướp máy bay, Trần Triệu Dương ở trên chuyến bay đớ”, Nam Cung Yến không năn nỉ Nguyên Thu đi cứu người, bởi cô biết rõ rằng Nguyên "Thu không cứu được, dù sao thì máy bay còn bay trên bầu trời cách mặt đất cả ngàn mét cơ mà.
“Cái gì? Trần Triệu Dương đang ở trên chuyến bay đó à? Có thật không vậy?, Nguyên Thu vốn đang bình tĩnh nhưng khi nghe Nam Cung Yến nói thế, anh ta bật dậy ngay lập tức, trong ánh mắt anh lộ rõ những tia sáng hào hứng.
“Đúng vậy, tôi chỉ muốn biết anh có tin tức của anh ấy không?”, Nam Cung Yến không hiểu tại sao Nguyên "Thu phấn khích như vậy, nên nghỉ ngờ hỏi.
“Ha ha, em dâu này, vụ cướp máy bay lần này chính là do tôi phụ trách, nếu Trần Triệu Dương ở trên chiếc. máy bay kia thì chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi, thật tội nghiệp mấy tên không tặc kia, thiệt là đen đủi, gặp ai không gặp lại gặp Trần Triệu Dương trên chuyến bay này”.
Giờ đây Nguyên Thu rất khao khát được rống to cho cả thế giới biết, anh ta muốn trút hết những hưng phấn và phấn khích sâu trong nội tâm của mình.
“Anh Nguyên Thu, anh đừng hưng phấn như vậy, anh có thể nói cho tôi vài thông tin liên quan đến Trần Triệu Dương không?”, Nam Cung Yến bỗng nhiên chẳng biết làm sao, đành chờ cho Nguyên Thu đang ở đầu dây bên kia bình tĩnh hơn, rồi cô mới từ tốn hỏi lại.
“Em dâu, đừng gọi tôi là anh Nguyên Thu, quá xa cách rồi, tôi chỉ lớn hơn Trần Triệu Dương có vài ba tuổi thôi, cô cứ gọi tôi là anh cả, không thua thiệt đâu”, tâm trạng của Nguyên Thu đang rất sảng khoái, nói tới nói lui không hề ngại ngùng.
“Thằng oắt con này, đừng lảm nhảm nữa, cậu có tin tôi cốc đầu không đấy”, Thẩm Tu nghe thấy mấy lời nói ngu ngốc của đệ tử mình, sắc mặt ông ta chợt tối sâm, khiển trách nói.
“Ơ...thây”, Nguyên Thu ở đầu dây bên kia nghe thấy câu nói thân quen của thầy mình, anh ta co rụt cổ ngay, rồi vội vã nói.
“Nếu Trần Triệu Dương ở trên chiếc máy bay kia thì tôi tin vào bản lĩnh của cậu ấy, chắc chắn có thể hoá nguy thành an”, Nguyên Thu nói một câu như vậy trước để trấn an bọn họ.
“Vừa rồi, bọn không tặc mới liên lạc với chúng tôi thông qua điện thoại vệ tinh trên máy bay, tình hình trên máy bay hiện đang rất nguy hiểm, mấy tên không tặc kia gài bom trên máy bay, vì thế, Trân Triệu Dương không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà, bây giờ bọn cướp kia cũng không dám làm tổn thương những hành khách trên máy bay”.
“Mà bọn chúng yêu cầu chúng tôi thả một tên tội phạm đang giam giữ, tên tội phạm này lại là kẻ vô cùng hung ác tàn bạo, một khi người đó được thả thì e rằng sẽ †ạo thành những tổn thất nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi”.
Nguyên Thu giải thích sơ lược về tình hình trên máy bay lúc này, nhưng anh ta cũng không biết tình hình cụ thể trên máy bay nên chỉ có thể đoán mò qua vài yêu cầu của lũ cướp.
“Nếu là thế, vậy thì bên Long Tổ các cậu có kiến nghị gì không?”, Thẩm Tu nghe vậy, nhướng mày rồi hỏi.