Phải biết, cường độ cơ thể của anh đã cực kì khủng bố rồi, vậy mà dưới sự ảnh hưởng của hợp kim hàng không này lại xuất hiện tình huống đau đớn, đủ để thấy hợp kim hàng không khủng bố đến mức nào.
Nếu như Trần Triệu Dương dùng nắm đấm đánh, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy, bởi vì anh dùng ngón tay đục, đương nhiên sẽ càng dồn lực vào một chỗ, lại thêm tính đặc biệt của hợp kim hàng không, nếu như không phải anh dùng chân khí bao. trùm lấy ngón tay của mình, cho dù lấy cường độ cơ thể bây giờ của anh, chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.
Theo hành động của Trần Triệu Dương, bên trên bức tường kia đã xuất hiện một cái lỗ tròn dài khoảng chừng. nửa mét.
Chỉ là, Trần Triệu Dương dùng tay cảm nhận cường độ của cái lỗ tròn này, cuối cùng vẫn lắc đầu, hiển nhiên không hài lòng lắm.
Lúc này, Trần Triệu Dương không do dự nữa mà dùng móng tay đào từng chút từng chút, lúc đầu dùng ngón tay đục, điểm dùng lực đã cực kì nhỏ, dùng đầu ngón tay đào từng chút một thế kia, điểm dùng lực lại càng nhỏ hơn.
"Đại ca, anh chảy máu rồi”, Giang Tử Phong bên cạnh nhìn Trần Triệu Dương làm ra hành động như vậy, mặc dù cũng cảm thấy rất lợi hại, nhưng lại thấy cảm động nhiều hơn.
Lúc đại ca dùng đầu ngón tay để đào, ngón tay của Trần Triệu Dương đã bắt đầu chảy máu.
"Giữ yên lặng, bức tường này quá mỏng, sẽ dễ bị người bên trong nghe thấy”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu với bọn họ.
Mặc dù Trần Triệu Dương nói rất nhỏ, nhưng lại thông qua chân khí để truyền ra ngoài, cho nên, ai nấy cũng đều có thể nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn hành động của anh.
Bọn họ đều thấy được, người trẻ tuổi này dùng cơ thể máu thịt của mình để đục bức tường ra một cái lỗ tròn, ngón tay đã bắt đầu chảy máu.
Một vài người dễ khóc đã bắt đầu rơi lệ, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Triệu Dương tràn đầy vẻ kính nể.
"Mọi người hãy nằm nhoài ra sau ghế, chờ đến lúc tôi phá vỡ cửa khoang, chỉ sợ đối phương sẽ bản đạn ra bên ngoài, xin hãy cố gắng đừng đến gần cửa khoang”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ đến điều này, liền mở miệng nhắc nhở đám người đang quan sát.
"Đại ca, có cần em làm gì không?”, Giang Tử Phong nhìn thấy tường sắp bị đục xuyên qua, lúc này mở miệng. hỏi.
"Đợi chút nữa cậu hãy phá hủy bức tường này, tôi sẽ ra tay, nhớ là phải dùng hết sức, đừng nương tay đấy”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, nói suy nghĩ của mình cho Giang Tử Phong.
"Vâng, đại ca, không thành vấn đề”, Giang Tử Phong nghiêm túc gật đầu, cậu ấy biết, nếu như mình không thể phá được bức tường này, chỉ sợ người ở bên trong sẽ cảnh giác, đến lúc đó có chuẩn bị sẵn, bọn họ muốn làm gì nữa, chỉ sợ cũng sẽ rất khó khăn.
Lúc này, Giang Tử Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, mà Trần Triệu Dương cũng đã cầm mấy cái ngân châm trong tay, chỉ chờ cậu ấy phá vỡ bức tường kia thôi.
Nhưng mà Trần Triệu Dương sợ Giang Tử Phong không thành công trong một lần, cho nên đã chuẩn bị sẵn rồi, một khi cậu ấy thất bại, anh sẽ phá bức tường này ra trước, chỉ là, sợ răng đến lúc đó anh sẽ không kịp khống chế nhân viên an ninh kia ngay, còn không biết sẽ có biến cố gì.
Ngay lúc hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, người phụ nữ trong đám người cũng chậm rãi đi đến phía sau mọi người.
"Hai người, xin hãy dừng tay”, lúc Trần Triệu Dương đang đếm ngược, người phụ nữ kia đột nhiên mở miệng nói.
Ở trong hoàn cảnh khẩn trương này, giọng nói của cô ta cực kì rõ ràng, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh này.
Hành động của Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong lập tức khựng lại, sau đó hai người quay đầu nhìn sang.
"Yati, sao vậy?”, Giang Tử Phong ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Yati, nghi ngờ hỏi.
"Có biết thứ ở trên tay tôi không?”, Yati không trả lời câu hỏi của Giang Tử Phong, mà lạnh lùng nhìn cậu ấy và Trần Triệu Dương, giơ một thứ hình son môi trong tay lên.
"Yati, rốt cuộc cô muốn nói điều gì?”, mặc dù Giang Tử Phong có chút mê mẩn người phụ này, nhưng bây giờ bản năng của cậu ấy lại cảm thấy không đúng lắm, sắc. mặt trầm xuống, hỏi.
"Cậu đúng là ngu dốt, đến bây giờ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra ư?”, nghe Giang Tử Phong nói vậy, Yati cười lạnh một tiếng, ánh mắt có vẻ trào phúng.