Sương mù vây lấy sân bay, Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong chờ máy bay ở phòng chờ dành cho khách VIP, mà Misorde thì đang đi làm thủ tục cho bọn họ.
Thật ra thì gia tộc Ryder của Misorde cũng có máy bay riêng nhưng quy trình xin giấy phép cũng không dễ được thông qua, mà Trần Triệu Dương lại không có nhiều thời gian, không thể chờ được.
“Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, ngồi ở phòng chờ VIP, rốt cuộc Giang Tử Phong mở miệng hỏi ra thắc mắc trong long mình.
“Có người muốn động đến hồ Lộc Minh của chúng †a”, nghe Giang Tử Phong hỏi vậy, ý lạnh trong mắt Trần Triệu Dương đột nhiên lóe lên, sau đó nghiêm túc nói.
“Là Thiết Quyền Tông sao?”, đột nhiên Giang Tử Phong nghĩ đến Thiết Quyền Tông mà trước kia Seuss từng nhắc tới nên hỏi.
“Đúng vậy, chính là Thiết Quyền tông. Vốn dĩ tôi chưa từng muốn đối phó những người này, không ngờ bọn họ lại lên mặt. Nếu bọn họ muốn gây chuyện thì nhổ cỏ tận gốc đi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói, nhưng anh lại không hề che giấu sát ý trên người.
“Thiết Quyền Tông này đúng là ngu ngốc”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Tử Phong cũng đau lòng thay Thiết Quyền tông.
Rất nhanh, Misorde đã làm thủ tục lên máy bay cho. bọn họ xong. Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong không chần chờ nữa, trực tiếp leo lên máy bay.
Misorde vẫn luôn chờ ở bên ngoài, cho đến khi máy bay cất cánh, ông ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ông ta lại bắt đầu đau đầu, bởi vì điện thoại của ông ta sắp bị gọi cho cháy máy luôn rồi. Ông †a biết, nhất định là mấy gia tộc kia tạo áp lực lên gia tộc. Ryder nên người trong họ mới tìm ông ta.
“Tốt nhất các người cứ nuốt cục tức này xuống đi, nếu không các người sẽ không chỉ bị trừng phạt nhẹ nhàng như hôm nay đâu”, Misorde đứng dậy, trong mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt, xoay người rời khỏi sân bay.
Trên máy bay, Trần Triệu Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Bởi vì mua vé khá vội nên bọn họ đã mua vị trí chính giữa khoang hạng nhất. Mà chỗ này, ngoài anh và Giang Tử Phong thì còn có một cô gái phong cách nhẹ nhàng, vẻ mặt vui tươi.
Suốt hành trình, Trần Triệu Dương không mở mắt ra, mà Giang Tử Phong lại trò chuyện rất vui với cô gái kia.
Trần Triệu Dương vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh. Đây là bản lĩnh anh luyện được qua nhiều năm trên chiến trường, khi có cảm giác này có nghĩa là sắp có nguy hiểm rồi.
Đột nhiên anh mở mắt ra, không đứng dậy, mà dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát khắp máy bay một lần.
Trần Triệu Dương không ngờ trên máy bay này lại gắn bom, hơn nữa không chỉ có một quả. Hai bên cánh máy bay, mỗi bên có hai quả, tổng cộng là bốn quả.
Ngoài bốn quả bom này ra, bên dưới thùng xăng máy bay cũng bị gắn hai quả, hơn nữa, tất cả các bộ phận quan trọng của máy bay đều bị gắn lựu đạn.
Nhìn xong, Trần Triệu Dương nổi cả da gà. Tính cảnh giác của mình lại thấp như vậy, trước khi lên máy bay lại không nhìn xuyên thấu tình trạng của chiếc máy bay này. Xem ra cuộc sống đô thị thời gian gần đây khiến anh càng ngày càng an nhàn rồi.
Dĩ nhiên, trong lòng anh cũng không yên, nên mới không kiểm tra máy bay.
Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương bắt đầu quét qua từng hành khách trên máy bay. Nếu đối phương gắn nhiều bom như vậy, nếu không phải tấn công khủng bố thì bọn họ nhất định sẽ có yêu cầu gì đó, vậy nên điều khiển bom nổ từ xa là chuyện bọn họ phải làm.
“Những người này thông qua kiểm tra an ninh thế nào chứ? Xem ra ở sân bay có người của bọn họ, lại còn là nhân viên an ninh nữa”, Trần Triệu Dương cảm nhận được trên máy bay có năm người mang vũ khí, hơn nữa, trong này còn là nhân viên an ninh trên máy bay nữa.