Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1297




“Là..là Đỗ Thu”, lần này, tất cả mọi người đều nhìn về Seuss, đối mặt với áp lực lớn như vậy, anh ta không thể chống đỡ được mà mở miệng.

“Đỗ Thu? Nói rõ lai lịch của hắn ta”, Trần Triệu Dương nhíu mày, trong ấn tượng của anh, hình như không có người nào tên là Đỗ Thu, người này chui từ chỗ. nào ra vậy?

“Hắn...chính hắn ta nói, hắn ta là người của cái gì mà Quyền Tông, tôi cũng không hiểu biết nhiều về Hoa Hạ, cho nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà theo như: lì hắn ta nói, có vẻ như thế lực đó của hắn ta rất Ọ đã đến mức này rồi, Seuss cũng không dám che giấu điều gì, thân ai người nấy lo.

“Quyền Tông? Hừ, có phải là Thiết Quyền Tông. không?”, Trần Triệu Dương hừ lạnh, anh không ngờ, ngày trước ở trong nước chọc vào một thế lực, bây giờ bọn họ lại có thể duỗi tay ra đến tận nơi này.

“Đúng vậy, chính là Thiết Quyền Tông, anh biết sao”, nghe Trần Triệu Dương nhắc đến cái tên này, Seuss lập tức điên cuồng gật đầu.

“Nếu như sự việc đã sáng tỏ, vậy thì chuyện này cứ như vậy đi”, Trần Triệu Dương đứng dậy, lạnh lùng nói.

Nếu như là Thiết Quyền Tông ra tay, nhất định là không chỉ có chút hành động như thế này, có lẽ ở trong nước cũng đã có hành động nhằm vào anh.

Ngay sau đó, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, Trần Triệu Dương mở ra xem, nhìn thấy người gọi đến là Tăng Kim Lai, con ngươi của anh bỗng chốc co rụt lại.

Phải biết rằng, từ trước tới này, Tăng Kim Lai chưa từng gọi điện thoại cho anh vì bất cứ chuyện gì, hiện tại anh ta gọi điện đến, nhất định là có chuyện mà anh ta không thể nào giải quyết được.

Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Triệu Dương nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, sắc mặt của anh lại càng thêm u ám.

Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Triệu Dương, tâm tình của mấy người xung quanh lập tức trở nên không tốt, dù sao thì loại chuyện như tính mạng của mình bị người người khác nắm trong tay như thế này, thật sự là không dễ chịu chút nào.

“Trần gia, cậu xem bây giờ phải làm thế nào?”, đợi Trần Triệu Dương cúp máy, trong lòng Misorde có chút bồn chồn, lúc này ông ta mới cẩn thận hỏi.

“Đặt giúp tôi hai vé máy bay quay trở về Hoa Hạ”, Trần Triệu Dương không trả lời câu hỏi của ông ta, anh cất điện thoại đi rồi nói.

“Được”, nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, trong lòng Misorde nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Nếu đã làm sai thì chắc chắn phải trả giá đắt”, lúc này, Trần Triệu Dương đã không còn tâm tư để đi so đo với mấy tên ngốc này, thân thể anh chợt loé rồi trực tiếp xuất hiện trước mặt Seuss, hung hăng đá anh ta một đá.

“A..", Seuss không ngờ Trần Triệu Dương lại ra tay đột ngột như vậy, không đúng, là ra chân mới phải, mà một đá này đã làm cho phía dưới của anh ta nổ tung, nháy mắt, cả người anh ta giống như một con tôm đã  được nấu chín, cả cơ thể cuộn tròn lại, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.

“Hít hít...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đàn ông ở đây đều cảm thấy phần dưới của mình đột nhiên tê rần, loại đau đớn này, tuy rằng bọn họ không trực tiếp cảm nhận được, nhưng bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra được cảm giác nổ tung ấy đau đớn đến mức nào.

“Trừ cô gái này ra, đánh gãy một chân của tất cả những người còn lại”, Trần Triệu Dương không tiếp tục ra tay, anh bước về phía cửa, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói với Misorde.

“Vâng, Trần gia”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, trong lòng Misorde không nhịn được mà run lên.

Những người ở đây cũng không phải là người bình thường, họ đều là người nối nghiệp tương lai của các gia tộc lớn, hiện tại bị đánh gãy một chân, món nợ này sẽ được tính trên đầu của gia tộc Ryder, chẳng qua, cho dù là phải trở thành kẻ địch với những người này thì ông ta cũng tuyệt đối không dám đắc tội Trần Triệu Dương.

Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng người đàn ông trước mắt này đắm mình trong mưa to gió lớn mà cả người không dính một giọt nước, ông ta có một cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Hơn nữa, đối phương còn hạ cổ trùng trong cơ thể ông ta, sau khi trở về điều tra, ông ta biết đó là một thứ đặc biệt thần bí của Hoa Hạ, cực kỳ nguy hiểm.

Vậy nên, cho dù không phải là vì gia tộc của mình, ông ta cũng không dám làm trái lời đối phương.

“Răng rắc...Răng rắc...” Âm thanh xương cốt bị bẻ gãy không ngừng truyền đến, cả phòng họp vang vọng những tiếng kêu la thảm thiết.