“Vâng, đại ca, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng tu luyện”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong phiền muộn không thôi, đây quả thật là thiếu sót lớn nhất. Dù sao thời gian tu luyện của cậu ấy quá ngắn, có thể đạt đến thực lực hiện tại đã không tệ rồi.
“Yên tâm đi, lần này sau khi về nước, tôi nhất định sẽ tìm biện pháp để giúp mọi người nâng cao thực lực”, Trần Triệu Dương gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn mà muốn khiến thực lực của bọn họ tăng nhanh thì chỉ có thể dùng đan dược. Nhưng mà đan dược bình thường đều có nguy hiểm, cho nên anh muốn tìm biện pháp loại bỏ hết những nguy hiểm này trước, nếu không bọn họ sẽ không thể tiến xa được.
“Thật tốt quá, khi nào chúng ta về nước vậy?”, nghe đại ca nói vậy, trước mắt Giang Tử Phong sáng ngời, vội vàng hỏi.
“Những chuyện ở nơi này cũng xem như xong xuôi cả rồi, mai mốt gì đấy trở về thôi”, Trần Triệu Dương ngẫm nghĩ một lát, cứ ném bà xã về nước trước như vậy hình như không tốt lắm, vẫn nên nhanh chóng quay lại thôi.
“Ra đây", ngay khi Trần Triệu Dương vừa dứt lời, vội kéo Giang Tử Phong sát vào mình, đồng thời vươn bàn tay còn lại ra.
“Binh..", ám khí hình thoi bị một móng tay của Trần Triệu Dương chặn lại, cùng lúc đó, anh quát về phía ngõ nhỏ đối diện.
“Tính cảnh giác không tệ”, đúng lúc này, một bóng dáng dần xuất hiện từ trong ngõ nhỏ, người này mặc vest màu đen, nhìn qua giống hệt một thành phần tri thức ưu tú, nhưng mà ám khí vừa nấy khẳng định do anh †a ném ra.
“Cho anh một cơ hội thành công này, trở thành con chó dưới tay của chủ nhân tôi đi”, người đàn ông kia mang theo thần sắc ngạo nghễ, vô cùng vênh váo nói với Trần Triệu Dương.
Giang Tử Phong và Trần Triệu Dương nhìn thoáng nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Tên ngu ngốc này từ đâu đến vậy? Có phải chạy ra từ viện tâm thần không? Nếu đầu óc có bệnh thì nhanh chóng đến bệnh viện đi, ở đây đi lại dọa người sao?”, Giang Tử Phong ngạc nhiên kêu lên, sau đó không chút khách khí châm biếm.
“Anh...anh nói cái gì hả?”, nghe được lời nói của Giang Tử Phong, người đàn ông kia hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt không dám tin nhìn cậu ấy.
“Cái người này không chỉ đầu óc có vấn đề mà lỗ tai còn điếc nữa hả? Tôi vừa mới nói, anh trông xấu xí như vậy đi ra ngoài chỉ khiến người khác sợ hãi mà thôi, nhanh chóng cút về ổ chó của anh đi”, Giang Tử Phong càng nói càng chẳng thèm khách khí, hiển nhiên, chuyện người này để cho đại ca đi làm chó của người khác đã k ích thích cậu ấy.
“Anh tìm chết”, khuôn mặt người đàn ông kia vốn đã khó chịu, nháy mắt đã trở nên vặn vẹo, lửa giận của anh †a sắp bùng nổ rồi.
Không để cho Giang Tử Phong nói nữa, cả người anh †a chợt lóe, xuất hiện như một tia chớp đến trước mặt cậu ấy, tay phải vươn tới, hung ác chụp thẳng đến cổ họng của cậu.
“Tự cậu lên đi”, Trần Triệu Dương nhanh chóng lùi về sau hai bước, sau đó nói với Giang Tử Phong.
“Đại ca, anh phải bảo vệ em”, Giang Tử Phong hét lớn, sau đó cơ thể cậu ấy ngả về phía sau, cùng lúc một chân khác móc thẳng từ dưới lên, mạnh mẽ đá tới.
“Hả?”
Giang Tử Phong công kích khiến cho người đàn ông cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của anh ta vô cùng phong phú, nháy mắt đã phản ứng lại, hai tay đang mở rộng đột nhiên ép xuống.
“Rầm...”
Một cú đá móc từ phía dưới của Trần Triệu Dương trực tiếp khiến người đàn ông nọ văng ra.
“Ồ?”, người đàn ông nọ xoa xoa hai tay mới bị đá của mình, trong lòng rất kinh ngạc.