Sau đó, ông ta không để ý đến Sorowan nữa, mà bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất.
Từ trước khi Sorowan ném vỡ đồ sứ Thanh Hoa này, ông ta đã âm thầm sai người để ý, cho nên, vào lúc cái bình bị ném, khi mọi người còn đang khiếp sợ thì người của ông ta đang cẩn thận tìm tòi.
Trần Triệu Dương thấy cảnh này rất rõ, vì thế, khi đối phương đang tìm thì anh cũng tìm, nhờ có đôi mắt xuyên thấu nên anh tìm thấy nhanh hơn bọn họ.
Nhưng mà, Trần Triệu Dương không lên tiếng, mà lặng lẽ giấu mảnh sứ vỡ dưới chân mình.
Khi Sorowan tìm, Trần Triệu Dương không nhúc nhích, mãi đến khi ông ấy tìm đến trước mặt anh, anh mới nhích người di chuyển chân mình và để lộ mảnh vỡ đó ra.
Sorowan sắp có dự định bỏ cuộc, bởi lẽ ông ấy tìm cả buổi cũng không tìm được mảnh vỡ có viết chữ “tiền” kia.
“Tìm được rồi, ha ha..”, ngay khi ông ấy sắp tuyệt vọng thì bỗng phát hiện có một mảnh vỡ có chữ Hán ngay bên cạnh chân của một người nào đó, điều này làm cho ông ấy rất sung sướng.
Sorowan nhặt mảnh sứ kia lên, nâng trong lòng bàn
tay của mình, ánh mắt ông ấy lạnh như băng nhìn vào. Dulu.
“Nói đi, Dulu, cậu gi nhà Nguyên của Hoa Hạ có kiểu chữ này hả?”, Sorowan
thích cho tôi, sao ở cuối đời
cười lạnh lẽo, đưa mảnh sứ vỡ đến trước mặt Dulu, rồi rét lạnh nói.
Lúc này, mọi người đều thấy được chữ viết trên mảnh sứ vỡ Sorowan cầm trên tay, trên đó có một chữ
rất rõ ràng, đó là chữ “tiền”. “Trời ạ, cái này là hàng nhái à?” “Thật kinh khủng, đây chính là lừa đảo đó”.
“Phòng đấu giá Tô Tỉ, các người có nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
“Đúng đấy, nếu như các người không đưa ra câu trả lời cho chuyện hôm nay, vậy thì phòng đấu giá Tô Tỉ đừng hòng mở cửa nữa”.
Trong chốc lát, cơn phẫn nộ dâng trào trong đôi mắt của tất cả mọi người, họ nhìn vào Dulu, họ sợ hãi đồ mình mua cũng là hàng giả, dù sao, hễ là món đồ nào. đến phòng đấu giá Tô Tỉ thì cũng đều không rẻ rúng gì.
Một khi, hàng đấu giá ở phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự là hàng giả, thiệt hại chỉ là một phần thôi, nhưng những người được mời đến đây đều là người có địa vị trong mọi tầng lớp xã hội, nếu mua phải hàng nhái thì rất mất mặt.
Lúc này, Dulu vô cùng lúng túng, dẫu là ông ta có đoán ra Sorowan định làm gì, nhưng mà, ông ta không ngờ đến việc Sorowan vứt xuống đất không hề do dự, mà người của mình lại không tìm được mảnh vỡ và nó lại bị ông ấy tìm được, điều này lập tức khiến ông ta rơi vào thế bị động.
Lúc này, những nhân viên cao cấp của phòng đấu giá Tô Tỉ đang trong phòng họp cũng nhận ra mọi chuyện không ổn nên chạy ra ngoài ngay, sau khi bọn họ thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, thậm chí còn có người chạy lên bục đấu giá.
“Xin tất cả im lặng, đây là cuộc đấu giá của phòng đấu giá Tô Tỉ, xin các vị bình tĩnh, kiềm chế bản thân mình lại, nếu không, phòng đấu giá Tô Tỉ sẽ mời các vị ra ¡”, một người đàn ông đứng sau Dulu, bỗng đập bàn đấu giá, chỉ vào những người đang ở dưới rồi hét to.
Trần Triệu Dương vốn cảm thấy hơi thiếu chút lửa nóng, nhưng khi thấy thằng ngu này lên đài gào thét như vậy, anh biết rằng lửa đến rồi, chín muồi rồi.
Có vài người không tính náo loạn theo đám đông, dù sao phòng đấu giá Tô Tỉ khác hẳn với các thế lực khác, nếu làm ầm ï quá thì không có ích lời gì cho bản thân bọn họ.
Tuy nhiên, khi có người to tiếng rầy la bọn họ thì khác, họ điên tiết lên rồi.
Phải biết rằng, họ đều là người có danh tiếng, bình thường ai dám rầy la họ chứ? Bây giờ, họ lại bị một thằng đần độn nào đó mắng mỏ, còn đe doạ mình nữa, sao họ lại không giận chứ?